Nãi: Trước hết thì khoan hãy vào truyện. Như chư vị thấy đấy. Hôm nay là ngày 17.07, và mị đã canh đúng chương 47 =))))
Chúc mừng sinh thần của Tần tổng, Tần lão sư, Tần tiểu thư hay đơn giản là Tần Lam bạch nguyệt quang của chúng ta~~ Hình tượng gần một năm theo đuổi con đường viết bách của mị ❤
Cuối cùng, mong rằng chiến hạm của chúng ta vẫn phăm phăm, đằng vân giá vũ, cưỡi gió đạp mây =))) Mặc dù moment không nhiều nhưng chất lượng =)))) Em bảo vệ chị, chị bảo vệ em ❤
Thôi, mị đi cày chương mới tiếp đây~
Một lần nữa, chúc mừng sinh nhật tình yêu to lớn của đồng chí Ngô trong ngần ấy fic của bạn Nãi 😂❤ À không, cũng như real life =))))
***
“Tôi đã sống tám mươi năm trong đời, và tôi chẳng biết điều gì ngoài việc cam chịu và tự bảo mình rằng: Côn trùng sinh ra là để cho nhện nuốt lấy, và con người sinh ra là để bị tàn phá bởi sự đau khổ.”
– Voltaire –
***
Tần Lam không biết mình lấy bao nhiêu động lực để có thể tiếp điện thoại của Ngô Cẩn Ngôn.
Mà bên kia, rõ ràng đang là 3 rưỡi sáng.
Vừa mới áp máy lên tai, nàng đã nghe thấy tiếng cô gái nức nở tội nghiệp.
“Dì ơi…”
“Cẩn Ngôn, con khóc ư? Đã xảy ra chuyện gì?” Trái tim ngăn không được mà chùng xuống. Tần Lam thề, nàng không hy vọng cháu gái nàng đang ở trong trạng thái mà nàng vẫn nghĩ.
Tuy nhiên, sự thật luôn khiến con người ta thất vọng.
Ngô Cẩn Ngôn gần như khóc không thành tiếng…
“Dì ơi… Lâm lão sư… Lâm lão sư và ba con…”
Tần Lam như chết lặng.
Qua một lúc, nàng mới có thể run run hỏi lại: “Là ai đã nói với con?”
Ngô Cẩn Ngôn làm gì còn tâm trạng mà để ý việc Tần Lam đã biết? Cô ôm lấy chiếc gối đã thấm ướt nước mắt, từ chối trả lời.
“Tiểu Phong, con về với dì được không…? Con sợ lắm…”
“Hảo, con đặt vé máy bay đi. Dì đợi con về.” Dỗ dành Ngô Cẩn Ngôn thật lâu, thẳng tới khi cô kiệt sức mà ngủ quên, Tần Lam mới tắt máy.
***
“Cô dám bước chân ra khỏi đây, coi chừng tôi hủy hoại toàn bộ đường sinh sống của cô.”
Mắt nhìn theo Lâm Tịch đang đặt tay lên tay nắm cửa. Cao Hi Nguyệt lạnh giọng cảnh cáo.
“Nhưng Cẩn Ngôn đang cần em…” Lâm Tịch tuyệt vọng. “Nguyệt, chị cho em về. Em không thể để Cẩn Ngôn một mình…”
“Cô vẫn luôn để con bé một mình.” Cao Hi Nguyệt từ trên ghế đứng dậy, lại gần bóp lấy cằm nàng. “Lâm Tịch, cô luôn để con bé một mình. Và cô nên biết rõ điều đó khi chính cô đã lên giường với ANH RỂ Ngô Cẩn Ngạn của chúng ta.”
Lâm Tịch đôi mắt dần dâng lên lệ quang.
“Cô còn khóc? Với cơ thể này, và dung nhan này. Cô có thể khiến đàn ông chết mê chết mệt, nhưng cô lại khiến phụ nữ kinh tởm. Lâm Tịch ạ, cô có hiểu hay không? Năm đó cô luôn miệng nói yêu tôi, thế nhưng kết quả thì sao? Cô đã làm gì hả Lâm Tịch?”
“Em làm như vậy cũng vì chị. Tất cả đều vì chị.” Lâm Tịch nước mắt chầm chậm lăn xuống. “Hai triệu nhân dân tệ năm đó chị cần để trả món nợ cho cha mẹ, chị biết từ đâu không?”
Cao Hi Nguyệt cười khổ: “Tôi đương nhiên có mơ cũng không ngờ cô sẽ dùng cách đó để kiếm tiền giúp tôi. Tôi còn tưởng rằng cô có sẵn, cho nên mới dám hỏi vay.”
Lâm Tịch suy sụp ngồi xuống đất, nàng ôm mặt khóc nức nở: “Nguyệt, còn chị thì sao? Chị rõ ràng biết em yêu chị, thế nhưng chị năm lần bảy lượt nɠɵạı ŧìиɧ cùng Lạc Uyên tỷ tỷ…”
“Cô im miệng ngay.” Cao Hi Nguyệt túm cổ áo nàng. “Tôi không cho phép cô xúc phạm chị ấy như vậy.”
“Ha… hahaha…” Lâm Tịch ngửa đầu cười, trong khi nước mắt vẫn không ngừng chảy. “Ba chúng ta lớn lên cùng nhau, em có chỗ nào thua thiệt chị Lạc Uyên? Từ nhỏ tới lớn, đều là em bên cạnh chị. Nhưng còn chị… Cao Hi Nguyệt, là chị chà đạp tình cảm của em, gia đình bạo hành thể xác em đã đành. Còn chị thì độc ác hơn, chị trực tiếp giẫm lên tinh thần. Nhiều năm trước đây em bị căn bệnh đó là do ai? LÀ DO AI…?”
“Nguyệt, chị hại em thê thảm quá…”
Qua một lúc…
Cao Hi Nguyệt cũng vô lực ngồi xuống sàn, đôi đồng tử ánh lên tia bất lực: “Là em tự quấn lấy tôi. Em biết rõ tôi chỉ coi em như tiểu muội.”
Lâm Tịch run rẩy cắn chặt lấy môi. Nàng không muốn nghe nữa… không muốn nghe nữa…
“Đừng tiếp tục ở gần Cẩn Ngôn nữa. Hãy buông tha cho con bé. Bởi vì Lâm Tịch, em đã đi quá xa rồi.” Cao Hi Nguyệt nhìn nàng. “Tôi bảo vệ con bé gần 10 năm, rốt cuộc lại không thể bảo vệ con bé khỏi em.”
“Chị nghĩ em sẽ gϊếŧ Cẩn Ngôn ư?” Lâm Tịch cười khổ. “Nếu muốn gϊếŧ, em đã gϊếŧ con bé từ lâu rồi.”
“Thời gian qua chăm sóc Cẩn Ngôn, cũng bởi vì em thực lòng thương yêu con bé. Đáng lẽ chị không nên xuất hiện và một đường cắt đứt toàn bộ tình cảm giữa chúng em.”
“Tôi không muốn nói với em, càng không biết phải nói với em thế nào nữa.” Cao Hi Nguyệt nhìn thẳng vào mắt nàng. “Trả lời tôi, có phải bệnh của em lại tái phát rồi không?”
Lâm Tịch nghiêng đầu tránh khỏi cô.
“LÂM TỊCH.” Cao Hi Nguyệt nhíu mày. “Em một bên hận gia đình chị Lạc Uyên, một bên lại nảy sinh tình cảm với Cẩn Ngôn. Em thành thật nhìn tôi đi, em…”
Đối diện với sự cứng đầu của nàng, Cao Hi Nguyệt chợt khom người hôn xuống.
Mặc dù vẫn kiên quyết mím môi thật chặt, xong một hồi lâu sau, Lâm Tịch cũng dần từ bỏ.
Chỉ là nước mắt của nàng vẫn lăn dài trên gò má, trượt cả vào nụ hôn của hai người.
Khốn nạn Cao Hi Nguyệt, em làm mọi thứ cũng chỉ vì chị. Vì tình yêu em dành cho chị…
Thế nhưng chị lại dùng sự ghét bỏ căm hận ấy để đáp trả em.
***
“Sao em lại bảo lưu kết quả học tập? Đã xảy ra chuyện gì?”
Mark kinh ngạc khi trông thấy Ngô Cẩn Ngôn lững thững kéo vali rời khỏi học viện.
“Em về Trung Quốc một thời gian.” Ngô Cẩn Ngôn mệt mỏi trả lời.
“Lý do?”
Chợt, thật bình đạm nở nụ cười, cô hỏi: “Bị người mình tin tưởng đâm một nhát vào ngực, thầy sẽ cảm thấy thế nào hả Mark?”
Mark mờ mịt vài giây, nhưng rồi cũng quyết định đưa ra một câu trả lời thật lòng: “Mặc dù tôi chưa từng trả qua. Song nếu là tôi, tôi thật sự sẽ đoạn tuyệt quan hệ và hận kẻ bội bạc đó cả đời.”
Ngô Cẩn Ngôn nghe xong liền lắc lắc đầu. Sau đó chậm rãi rời đi: “Em về đây, chúc thầy hạnh phúc cùng anh ấy. Hahaha…”
Nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ đang dần khuất xa, Mark vô thức thở dài.
Mặc dù không hiểu em đã gặp phải chuyện gì. Thế nhưng… trông em lúc này thật tệ hại đấy, Yan ạ.
***
Đương nhiên là vô cùng tệ hại.
Đêm hôm qua, Ngô Cẩn Ngôn thậm chí còn khóc đến mức hiện tại chẳng còn giọt nước nào trong tuyến lệ nữa.
Thế giới của cô bây giờ… hình như chỉ còn mình ông bà nội và tiểu Phong.
Ai rồi cũng sẽ rời đi.
Bằng một lý do nào đó, rồi họ nhất định sẽ rời đi…
Ngày đăng: 17.07.2019