“Hạnh phúc là nơi ẩn giấu tốt nhất của sự tuyệt vọng.”
– Soren Kierkegaard –
(⚠ Cẩu huyết sương sương =)))) )
***
Hai ngày nữa là sinh nhật của Ngô Cẩn Ngôn.
Tháng tám tại Anh quốc, mưa vẫn thường xuyên rả rích rơi.
Đàn một khúc Kiss The Rain bên ô cửa sổ. Ngô Cẩn Ngôn phảng phất nhớ về những năm tháng đầu tiên khi xa quê, cùng Mark lưu diễn ở khắp nơi.
Cô vẫn luôn đón sinh nhật một mình.
Mỗi năm một trưởng thành, mỗi năm một lại tự chúc tình yêu của mình sẽ sớm được tiểu di đáp lại.
Nhưng không.
Hai ngày nữa là cán mốc bảy năm rồi. Thế nhưng cô thậm chí còn phải mong nàng kết hôn chỉ để ép bản thân hãy chết tâm.
Ấu trĩ nhỉ?
Nhưng đó lại là cách duy nhất để Ngô Cẩn Ngôn có thể dùng và quên đi nàng đấy.
Vài tháng trở lại đây, Trương Gia Nghê cũng không còn ở bên cô nữa. Nàng luôn tìm cách tránh mọi con đường có thể chạm mặt cô.
Vì thế nên, Cẩn Ngôn lại rơi vào thảm cảnh đơn độc, đến một người bạn cũng chẳng có.
***
Lúc sáng sớm Lâm Tịch gọi cho cô, nàng nói bản thân đang sắp xếp lịch trình để dành trọn hai ngày tới.
Cẩn Ngôn nói nàng không cần phải vất vả ủy khuất bản thân như vậy. Thế nhưng Lâm Tịch chỉ nhàn nhạt đáp: “Lỡ yêu rồi thì không buông xuống được.”
“Này, cô yêu em thật đấy à?” Ngô Cẩn Ngôn bật cười.
Lâm Tịch không trả lời.
Ở cạnh Lâm Tịch thời gian dài. Mặc dù đôi khi cảm thấy nàng đặc biệt quen thuộc. Vậy nhưng Ngô Cẩn Ngôn lại không đủ gan để tiếp tục tìm kiếm danh tính của nàng rốt cuộc là ai.
Nàng từng nói một ngày nào đó cô biết toàn bộ sự thật. Nàng mong cô đừng chán ghét mình…
Lâm Tịch.
***
Tần Lam trầm mặc ngồi bên bàn làm việc. Trước mặt nàng là máy tính xách tay vẫn mở và số tài liệu Nghiêm Thế Nam đưa.
Nàng đã mất rất nhiều công sức chỉ để tập trung nghiên cứu những trang giấy vô tri này.
Và. Công sức rốt cuộc cũng được đền đáp.
Tần Lam gạch chân xuống khoản tiền đáng nghi bị thất thoát vào một năm trước khi vợ chồng Tần Lạc Uyên xảy ra tai nạn.
Hai triệu nhân dân tệ. (~ 7 tỷ VNĐ)
Số tiền không phải là nhỏ. Thế nhưng cư nhiên lại vừa vặn biến mất một cách bí ẩn.
“Luật sư Nghiêm.” Nàng gọi điện cho Nghiêm Thế Nam.
“Thế nào? Tần tiểu thư đã tìm được điểm đáng ngờ rồi chứ?” Nghiêm Thế Nam thản nhiên đón nhận sự kinh ngạc của nàng.
“Anh đã biết toàn bộ?” Tần Lam ngả người ra sau ghế. “Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn?”
“Cố tổng từng nói nếu như muốn khám phá toàn bộ sự thật. Trước tiên phải để cô biết rõ câu chuyện từ gốc rễ.”
Tần Lam trầm mặc.
Tập đoàn QW được thành lập kể từ khi Tần Lạc Uyên cùng chồng là Ngô Cẩn Ngạn kết hôn. Dưới sự trợ lực ban đầu đến từ hai nhà Tần – Ngô, QW chẳng mấy chốc đã vươn mình sánh tầm cùng với những tập đoàn nổi tiếng.
Được một thời gian dài, sau khi củng cố vững chắc thế lực. Vợ chồng Tần Lạc Uyên lập tức xoay sở và trả đủ số tiền giúp đỡ lại cho gia đình. Từ đó đến nay, QW hoạt động hoàn toàn độc lập, không hề liên quan tới Tần thị hay Ngô thị.
Tổng kết lại một lượt, số tiền hai triệu nhân dân tệ thất thoát đó… chỉ có thể là người trong công ty làm ra.
“Đại tỷ rõ ràng hiểu chuyện này, thế nhưng lý do gì chị ấy không giải quyết?” Tần Lam khó hiểu hỏi.
“Câu hỏi của Tần tiểu thư… cũng là nỗi trăn trở của tôi.” Nghiêm Thế Nam thành thật đáp. “Hơn mười năm qua kể từ khi cố tổng xảy ra chuyện, tôi vẫn luôn tìm lỗ hổng trong vụ tai nạn, và cả lỗ hổng của tập đoàn QW.”
“Năm đó, cố tổng cùng Ngô tổng đều án binh bất động. Mặc kệ số tiền hai triệu ấy mất trắng, các cổ đông trong công ty cũng bởi việc này mà thường xuyên xung đột tại các cuộc họp.”
“Cố tổng chỉ dặn tôi bảo vệ tốt Tần tiểu thư và Cẩn Ngôn tiểu thư. Cố tổng nói rằng một ngày nào đó, hãy để chính Cẩn Ngôn khai mở toàn bộ sự thật.”
Tần Lam vô thức siết chặt tay.
Nàng đưa mắt nhìn cuốn lịch vẫn đang nằm gọn trên bàn.
Ngày 16 được tỉ mỉ khoanh đỏ – “Sinh nhật tiểu Cẩn Ngôn”.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tần Lam đột nhiên lên tiếng:
“Nếu như đại tỷ muốn giữ bí mật chuyện này. Thì tôi tình nguyện tiếp nhận điều hành QW, trong bóng tối.”
“Vâng. Tôi sẽ lập tức an bài toàn bộ giúp cô.” Nghiêm Thế Nam như thể đã chờ nàng nói câu này từ lâu. “Tân tổng giám đốc, Nghiêm Thế Nam tôi rất vinh hạnh được trở thành trợ lý giúp cô tìm ra chân tướng sau cái chết của cố tổng.”
Chân tướng vụ tai nạn. Chân tướng cái chết của đại tỷ và tỷ phu.
Và cả chân tướng về sự xuất hiện nhân cách mới của Ngô Cẩn Ngôn…
Gọi điện thoại cho Minh Ngọc, Tần Lam nhàn nhạt lên tiếng: “Tiểu Ngọc, giúp tôi đặt vé máy bay tới Anh quốc vào trưa mai.”
Minh Ngọc kinh ngạc: “Phó tổng, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là sinh nhật Cẩn Ngôn, tôi muốn đến gặp con bé mà thôi.” Nàng vừa nói vừa vuốt ve tấm ảnh hai người chụp chung khi cô còn nhỏ. “Về phần công việc… ngày mai tôi sẽ cố gắng hoàn thành toàn bộ.”
***
Bởi vì chỉ biết Ngô Cẩn Ngôn hiện đang ở London, cho nên Tần Lam chẳng còn cách nào khác, đành phải mặt dày tiếp tục tìm đến Nghiêm Thế Nam.
“Luật sư Nghiêm… anh có thể cho tôi địa chỉ cụ thể của Cẩn Ngôn không…?”
Qua điện thoại, Nghiêm Thế Nam vô cùng sửng sốt: “Tôi tưởng cô phải rõ điều này hơn ai khác chứ?”
Tần Lam cười khổ, thì ra trong mắt thiên hạ, mối quan hệ giữa nàng và cháu gái dường như vẫn thật tốt.
Chỉ là trong chăn mới biết chăn có rận…
“Năm đó Cẩn Ngôn xuất ngoại… con bé không hề báo tiếng nào với tôi.” Thời điểm quyết định nói những lời này, trong lòng nàng chẳng khác nào bị tảng đá đè nặng.
Nghiêm Thế Nam cũng thôi không tò mò nữa, hắn nhanh chóng đem địa chỉ của Cẩn Ngôn gửi vào tin nhắn của nàng.
***
Hai ngày sau…
Lâm Tịch kết thúc chặng bay dài và có mặt trước cửa nhà Ngô Cẩn Ngôn vào lúc 4 giờ chiều.
Trời vẫn lất phất mưa…
Đoán chắc tầm này Cẩn Ngôn nhất định chưa về. Cho nên nàng tự mở cửa bước vào trong, sau đó buộc gọn tóc ra sau gáy rồi chuẩn bị tới siêu thị mua đồ và nấu cho cô một bữa thật ngon.
Tiệc sinh nhật hai người…
Lâm Tịch đương nhiên hiểu rõ Ngô Cẩn Ngôn không có bạn, càng không thích ra ngoài kết giao. Hơn nữa khi mới chớm ở tuổi dậy thì, cô lại chọn con đường theo Mark lưu diễn ở khắp mọi nơi. Cho nên kết quả hiện tại, đó là cô luôn trong trạng thái trải qua tuổi mới một mình.
Thời điểm ôm theo túi lớn túi nhỏ từ siêu thị trở về. Lâm Tịch đã thấy đôi giày thể thao Ngô Cẩn Ngôn vẫn thường đeo được đặt ngay ngắn ở trên kệ.
“Năm nay sinh nhật thật là đặc biệt.” Người nào đó đang ngồi trong phòng khách chợt lên tiếng.
“Giật cả mình.” Lâm Tịch vuốt ngực. “Mau tới đây giúp lão nương xách đồ.”
“Không muốn, hôm nay là sinh nhật người ta cơ mà.” Ngô Cẩn Ngôn nằm dài xuống sofa. “Lâm muội muội, hảo hảo đối xử với ta a~”
Lâm Tịch không nói gì mà chỉ lại gần, giơ chân đá mạnh cô lăn khỏi ghế.
“LÂM TỊCH.” Ngô Cẩn Ngôn gầm lên. Hận không thể lao tới đánh họ Lâm kia một trận ra trò.
Ầm ĩ qua đi. Kết quả, bạn học Ngô của chúng ta vẫn thành công bình an đón sinh nhật cùng đại mỹ nhân Lâm Tịch.
***
Sau khi ăn tối xong, hai người sóng vai tản bộ trong công viên gần tiểu khu.
Bởi vì trời mưa, cho nên Ngô Cẩn Ngôn rất lịch thiệp cầm ô giúp nàng.
“Ai ya… 17 tuổi rồi, có ước mơ gì không?” Lâm Tịch nghiêng đầu hỏi cô.
“Ước mơ ấy hả?” Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười. “Đó là tiểu di sẽ đáp lại tình cảm của con. Còn Lâm lão sư thì mau chóng tìm được đối tượng kết hôn.”
“Ngươi mong lão nương bị gả đi như vậy ư?” Lâm Tịch trừng mắt.
Người bạn Cẩn Ngôn phản bác: “Cô cũng sắp bước sang tuổi 35 rồi còn gì? Lâm Tịch, chẳng lẽ cô định ở vậy cả đời à?”
Lâm Tịch chợt im lặng.
Sau đó… nàng dừng bước.
“Sao thế Lâm muội muội?” Ngô Cẩn Ngôn nghi hoặc hỏi.
“Cẩn Ngôn…” Lâm Tịch can đảm bước tới trước mặt cô, sau đó… nàng chậm rãi hôn lên đôi môi vẫn luôn mím chặt kia, khẽ cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
‘Cạch’…
Tiếng động phía sau lưng thu hút sự chú ý của hai người…
Tần Lam tay cầm chặt chiếc ô màu sữa, chỉ có điều vali kéo của nàng hiện tại đã rơi úp xuống đất…
“Tiểu Phong. Sao dì…?”
“Cẩn Ngôn, dì đến thăm con.”
Ngày đăng: 07.07.2019