Thân Yêu [Lam Ngôn]

Chương 40: Mười Bảy Tuổi: “Con Yêu Dì.”

“Không thể hái hồng mà không bị gai đâm.”

– Bidpai –

***

“Yan, tôi nghe nói ngày hôm kia em vừa từ chối Jia Ni?”

Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng tập luyện. Mark đột nhiên tủm tỉm cười hỏi cô.

“Ai đã nói với thầy?” Ngô Cẩn Ngôn thề, cô sẽ vả miệng kẻ nào nếu dám để lộ tin tức cơ mật này ra ngoài…

“Lâm.” Mark đáp.

Thôi, bạn học Cẩn Ngôn xin rút lại lời nói vừa rồi.

Chỉ là Lâm Tịch – xú nữ nhân U35 xấu xa kia…

“Tôi biết ngay giới tính của em có vấn đề mà.” Mark hài lòng ôm bụng cười ha hả. “Yan của chúng ta thuộc tuýp người được cả nam lẫn nữ săn đón.”

“Em không đùa đâu. Em có người thương rồi.”

“Ai vậy?”

“Không – nói – cho – thầy.” Ngô Cẩn Ngôn đem nhạc phổ bỏ vào cặp, đồng thời hướng Mark làm mặt quỷ. “À, Mark. Em vừa nghe được tin đồn về thầy đấy, thầy muốn cảm nhận thử không?”

“Tin đồn? Vui chứ?”

“Không hề.”

“Vậy em mau nói đi.” Mark sốt ruột nhíu mày.

“Họ nói giữa thầy và bạn trai…” Ngô Cẩn Ngôn đánh giá Mark một lượt, cô cũng mới biết tin Mark là gay cách đây không lâu mà thôi.

“Giữa tôi và bạn trai làm sao?”

“Thầy nằm dưới.” Ngô Cẩn Ngôn dứt câu, trái lại còn không quên tặng kèm tiếng tặc lưỡi đầy thương tiếc.

Mark căm phẫn trừng cô. Ánh mắt như thể cảnh cáo: ‘Đến chuyện này mà cũng dám nói ra được.’

“Mark này.” Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Thầy có định công khai không? Dù sao thầy cũng nổi tiếng như vậy…”

“Đương nhiên là công khai rồi.” Mark nhún vai. “Nổi tiếng thì sao chứ? Tình yêu đồng tính theo tôi vốn chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ cả. Yan, trái tim con người sinh ra dùng để đập cho những khoảnh khắc ta mãnh liệt yêu thương. Chính vì thế, bất kể đối phương là nam hay là nữ, chỉ cần là người khiến ta hạnh phúc, thì hãy trân trọng họ. Bởi họ xứng đáng với tình yêu.”

“Vậy là thầy sẽ thực sự công khai…?”

“Ừ, tôi và anh ấy đang chọn ngày đẹp.” Mark vuốt vuốt tóc. “Đáng tiếc, anh ấy không phải người trong giới. Nếu không… tôi nhất định sẽ đem giới nghệ thuật khuấy động thật oanh liệt.”

Nhìn dáng vẻ mười phần chắc thắng của Mark. Ngô Cẩn Ngôn chợt thấy hâm mộ.

Giá như… em cũng có đủ can đảm như thầy. Mark ạ.

***

Từ xưa đến nay, người ta thường ví tâm hồn người nghệ sĩ là đôi cánh của sự tự do. Họ sáng tạo những điều mới mẻ, và cống hiến, phát triển những điều tinh tế tươi đẹp nhất.

Thậm chí là nổi loạn cũng có, táo bạo cũng có.

Thế nhưng. Ngô Cẩn Ngôn lại không thể đạt tới trình độ như vậy.

Cô sợ, rất sợ. Sợ rằng búa rìu của dư luận, kèm theo sóng gió đến từ miệng lưỡi thiên hạ sẽ làm tiểu Phong tổn thương.

Dù cho cô có thể một mình hứng chịu toàn bộ giông tố, dù cho cô có thể đơn phương độc mã che chở cho nàng. Nhưng cô không thể chứng kiến nàng chịu đau đớn.

Nâng bút máy lên đặt xuống tờ giấy trắng tinh. Ngô Cẩn Ngôn nắn nót viết.

“Tiểu Phong,

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi con rời khỏi Thượng Hải và trở về Anh quốc.

Để con kể dì nghe.

Mới hôm kia thôi, con vừa nói lời từ chối với một vị tiền bối mà con quen biết sáu năm. Chỉ vì con không thể yêu chị ấy.

Con thừa nhận bản thân con là lesbian. Con cũng biết dì vẫn chưa thể chấp nhận cái hiện thực đau đớn phũ phàng này.

Bởi chính con cũng từng trải qua quãng thời gian vô cùng khủng hoảng.

Tiểu Phong,

Con biết có lẽ dì vẫn còn đang rất sợ con. Nhưng con vẫn mặt dày quyết định mạn phép viết bức thư này gửi về cho dì.

Con chỉ muốn nhắn dì hãy giữ gìn sức khỏe. Đừng tăng ca nhiều quá, và nếu có thể… hãy ra ngoài và tìm một ai đó để hẹn hò đi.

Con muốn trông thấy dì hạnh phúc.

Con yêu dì.

London, ngày… tháng… năm…

Thân yêu!”

***

Có một loại tình yêu, chính là bản thân hạnh phúc khi trông thấy người đó đang hạnh phúc.

Ngô Cẩn Ngôn ngửa đầu nhìn bầu trời rộng lớn về đêm.

Hay là dì kết hôn đi?

Dì kết hôn đi, để trái tim con thôi không thổn thức vì dì...

Sáu năm đơn phương, sáu năm chờ đợi. Chỉ đổi lấy hai ngày gặp mặt trong thoáng chốc, cùng những bức thư viết tay ngày một dày thêm.

Ôm lấy ngực trái, tựa như những người bạn tâm giao nói chuyện với nhau. Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng thì thầm: “Rồi một lúc nào đó ngươi sẽ ổn thôi. Cẩn Ngôn ạ…”

***

Thượng Hải, 10:30 sáng.

Tần Lam ngồi ngay ngắn bên bàn trà nhỏ. Trong căn phòng cao cấp lúc này chỉ có một mình nàng.

“Tần tiểu thư, đã để cô chờ lâu.”

Rèm châu được vén lên, người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề bước vào.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, rồi khẽ cười: “Tôi cũng vừa mới đến thôi. Luật sư Nghiêm, mời ngồi.”

Nghiêm Thế Nam chậm rãi ngồi xuống phía đối diện. Tần Lam thay hắn châm chà, thong thả nói: “Bích Loa Xuân ở đây rất ngon. Anh nếm thử xem.”

Nghiêm Thế Nam gật đầu nâng ly trà lên. Sau khi nhấm nháp một ngụm, hắn tấm tắc khen: “Đúng là thượng hạng. Tần tiểu thư tuổi còn trẻ như vậy nhưng đã nghiên cứu qua trà đạo. Quả thực rất giống cố tổng…”

Nhắc tới chị gái, nụ cười trên môi nàng dần hạ xuống.

“Đây là toàn bộ tài liệu liên quan đến tài chính của tập đoàn QW kể từ khi khánh thành đến nay.” Nghiêm Thế Nam không vòng vo nhiều, mà trực tiếp đẩy số hồ sơ được bọc cẩn thận về phía nàng. “Tôi đã chia làm 2 mô. Mô thứ nhất bao gồm năm đầu tiên thành lập kéo dài đến khi Tần tổng qua đời. Mô thứ hai là sau khi tôi quản lý đến thời điểm hiện tại.”

Nhận lấy tài liệu từ tay hắn, nàng vốn còn muốn thắc mắc, thì Nghiêm Thế Nam đã trực tiếp giải đáp.

“2 tháng trước khi xảy ra tai nạn. Cố tổng đã gặp riêng tôi. Cô ấy giao toàn bộ tài liệu mật của công ty và dặn tôi rằng khi em gái cô ấy liên lạc, hãy đưa nó cho nàng.” Hắn thở dài. “Tôi đã đánh giá qua một lượt rồi. Tần tiểu thư, hiện tại tôi cần cô trở về và nghiên cứu chúng thật kĩ. Dường như tài liệu mảng tài chính có vấn đề.”

Tần Lam nhìn hắn: “Luật sư Nghiêm, tôi có thể hỏi anh thêm hai câu được không…?”

“Được.”

“Vì sao chị tôi lại tin tưởng anh như vậy…? Vả lại nhiều năm qua… vì sao anh không hề có ý định độc chiếm công ty?”

Nghiêm Thế Nam bật cười: “Tần tiểu thư quả nhiên thẳng thắn.”

Sau đó hắn đáp: “Lý do Tần cố tổng tin tưởng tôi, là bởi vì tôi đối với QW không bao giờ có tham vọng. Về phần lý do tôi không độc chiếm công ty. Ngoại trừ không có tham vọng, thì còn bởi vì năm 18 tuổi, cố tổng đã cứu cả gia đình tôi. Tất thảy năm mạng người.”

“Cho nên. Tôi đã thề cả đời này sẽ nguyện ý trung thành bên cô ấy. Và đặc biệt là bảo vệ tốt QW và Cẩn Ngôn tiểu thư.”

“Bảo vệ Cẩn Ngôn…?” Tần Lam càng nghe càng mờ mịt.

“Vâng.” Nghiêm Thế Nam kiên định. “Hiện tại, tôi vẫn đang cho người bảo vệ tiểu thư tại Anh quốc. Ý tôi là… người đó đã âm thầm bảo vệ tiểu thư suốt ngần ấy năm.”

“Lâm Tịch?” Trong đầu Tần Lam thoáng hiện lên cái tên này.

Thế nhưng, Nghiêm Thế Nam lại từ chối trả lời.

Ngày đăng: 06.07.2019