Thân Yêu [Lam Ngôn]

Chương 36: Con Đừng Như Vậy

“Có những ngôn từ còn tồi tệ hơn chửi rủa, có những ngôn từ đem lại sự tổn thương.”

– Tillie Olsen –

***

Khoảnh khắc cô can đảm thổ lộ tiếng lòng. Trong nháy mắt, cô đã thấy cơ thể của Tần Lam như hóa đá.

“Con… vừa nói cái gì…?” Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Ngô Cẩn Ngôn mím chặt môi, sau cùng vẫn quyết định lặp lại.

“Con nói, sẽ ra sao nếu như con là người đồng tính?”

Tần Lam nghe xong, phản ứng từ đầu đến cuối đều thủy chung trầm mặc.

Qua một hồi, nàng mới lên tiếng hỏi: “Con xác định sao?”

Ngô Cẩn Ngôn gật đầu: “Con xác định.”

“Con có biết nếu để ông bà nội và ông bà ngoại thấy con như vậy, họ sẽ ra sao không?”

Đối diện với ánh mắt như muốn nuốt trọn tâm can mình. Ngô Cẩn Ngôn chợt nở nụ cười: “Con chỉ thích một người cùng giới mà thôi. Con cũng không có cướp bóc trấn lột ai.”

“Chúng ta sẽ thẳng thắn nói chuyện với nhau thêm một lần nữa, Cẩn Ngôn.”

Để lại cho cô biểu cảm lạnh nhạt. Tần Lam xoay người mang theo túi đồ ăn vào phòng bếp.

Vermisse quấn quanh chân cô, lười biếng phát ra vài tiếng “meo… meo…”.

***

“Tiểu Phong, để con nấu bữa trưa hôm nay.”

Đem tạp dề mặc vào. Ngô Cẩn Ngôn kiên định đứng bên cạnh nàng.

Tần Lam cũng không từ chối cô. Nàng nhanh chóng rời sang bồn rửa bên cạnh để rửa sạch rau.

Hiện tại, trong thâm tâm nàng chẳng có gì ngoài sự hỗn độn đang sắp ép nàng phát điên.

Tần Lam không ngờ cháu gái mình, cư nhiên lại có thể trở thành một người đồng tính.

Nàng không kì thị người đồng tính, thế nhưng nàng cũng không hy vọng Cẩn Ngôn sẽ dấn thân vào con đường khó khăn này. Thử tưởng tượng mà xem, với danh tiếng hiện tại của con bé, một khi tin tức này bị lộ ra ngoài. Thì Cẩn Ngôn của nàng sẽ phải hứng chịu những gì?

Năm đó, khó khăn lắm Cẩn Ngôn mới có thể vùng lên khiến Yan biến mất.

Bởi vậy nếu như hiện tại, những lời công kích từ dư luận không ngừng nhắm vào con bé. Liệu rằng con bé có thể đủ tự tin mà chống đỡ hay không?

“Tiểu Phong, nước sắp trào ra ngoài rồi kìa.” Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên không thấy được suy nghĩ của Tần Lam. Cô chỉ thấy nàng đang ngẩn người, và nước trong bồn thì sắp tràn tới nơi rồi.

“A…” Khẽ kêu lên một tiếng. Tần Lam luống cuốn tắt vòi rửa.

Chợt, Ngô Cẩn Ngôn nắm lấy tay nàng, đem nàng kéo tới bàn ăn rồi ấn nàng ngồi xuống.

“Dì, tốt nhất hãy yên vị ở đây cho con.”

Nói xong, cô xoay lưng tiếp tục với công việc bếp núc.

Thời gian lại chầm chậm trôi qua…

Tần Lam ngẩn người nhìn tấm lưng nhỏ gầy nhưng tràn đầy sự mạnh mẽ trước mặt. Một lần nữa lại lâm vào suy nghĩ, liệu rằng Cẩn Ngôn có thực sự thích người cùng giới hay không? Dù sao thì con bé vẫn đang trong quá trình dậy thì, tâm sinh lý vẫn đang thay đổi thất thường.

Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên phát hiện ánh mắt nghiền ngẫm của nàng.

“Tiểu Phong, nếu dì còn tiếp tục nhìn con như vậy, đằng sau của con chắc chắn sẽ bị dì mài mòn mất thôi.” Cô khẽ cười.

Tần Lam đành ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

***

Nửa giờ sau.

Bữa trưa của hai người dưới trù nghệ của Ngô Cẩn Ngôn, bao gồm hai món mặn, một món xào và một món canh.

Ngô Cẩn Ngôn đẩy bát cơm vừa xới về phía nàng. Chống cằm híp mắt cười: “Dì ăn thử xem, khi ở một mình, con vẫn luôn tự nấu ăn đấy.”

Lại là câu nói khi ở một mình…

Tần Lam cố gắng không để bản thân run rẩy khi nhận lấy bát cơm từ tay cô.

Vờ như không thấy sự khốn đốn của người thầm thương. Ngô Cẩn Ngôn dùng đôi đũa sạch gắp thức ăn vào bát nàng.

“Thử đi.”

Nâng đũa nếm một miếng. Tần Lam gật đầu, thanh âm thoáng chốc nghẹn lại.

“Ngon lắm…” Nàng khen.

Và, nước mắt cứ như vậy… vô thức trượt khỏi hốc mắt nàng.

Ngô Cẩn Ngôn im lặng.

Tiếng kim đồng hồ vẫn tích tắc kêu, mặc kệ việc trong phòng ăn nhất thời chỉ còn lại thanh âm nức nở của người cô yêu.

Tần Lam dần đem mặt gục xuống bàn, lệ quang thấm ướt cánh tay.

Nàng đã làm gì thế này? Vì sao khi Cẩn Ngôn rời khỏi Thượng Hải, nàng đã không kiên quyết đi tìm con bé? Nàng đã để Cẩn Ngôn phải một mình chịu đựng những gì?

Khi con bé cần nàng nhất, nàng đã ở đâu?

Thống khổ, tự trách, đau đớn. Tần Lam chỉ hận không thể đem toàn bộ những tổn thương mà Cẩn Ngôn từng trải qua chuyển sang cơ thể mình.

“Tiểu Phong…” Vẫn nhẹ nhàng như thế, cô lại gần đặt tay lên vai nàng.

“Cẩn Ngôn…” Tần Lam run rẩy. “Có phải dì thật tệ không? Dì đã luôn để con một mình, con đã cô đơn lắm phải không?”

Ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, Ngô Cẩn Ngôn ngửa đầu cười: “Chẳng phải bây giờ con đã ổn rồi sao?”

Tần Lam cắn chặt môi, mặc kệ cảm giác tanh tanh đang lan dần trong khoang miệng.

Ngô Cẩn Ngôn bỗng dùng tay nâng mặt nàng lên. Ôn nhu lau sạch những giọt nước mắt.

Sau đó cô chuyển xuống vuốt ve đôi môi nàng.

“Đừng cắn nữa, sẽ đau…”

***

Bình tĩnh lại sau lần kích động lúc trưa. Thời điểm đầu giờ chiều, thay vì tới công ty như mọi ngày. Thì Tần Lam quyết định gọi cho thư ký, để cô ấy đem tài liệu tới nhà cho nàng.

“Em là… Ngô Cẩn Ngôn…?” Khi trông thấy cô, thư ký vô cùng phấn chấn hỏi.

“Dạ.” Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười nhận tài liệu. “Tiểu di vẫn còn đang ngủ. Em thay dì ấy xuống lấy.”

“Ừ.” Chị gái thư ký vui vẻ đáp. “Chị là Minh Ngọc, thư ký bên cạnh phó giám đốc.”

“Hân hạnh được gặp chị.”

“Chị rất hâm mộ em đấy.” Minh Ngọc nhỏ giọng thì thầm. “Hôm nay vội quá, lần sau em có thể kí cho chị không?”

“Em cũng đâu phải người nổi tiếng?” Ngô Cẩn Ngôn lịch sự trả lời. “Như vậy… nếu không còn chuyện gì khác, em xin phép vào trong.”

Minh Ngọc mặc dù muốn nói thêm vài câu, thế nhưng nghe ý định tiễn khách trong câu nói của cô. Nàng đành miễn cưỡng gật đầu đáp: “Được.”

Đóng cửa, đem tài liệu về phòng ngủ. Ngô Cẩn Ngôn nhìn người vẫn vùi mặt vào trong chăn kia. Ánh mắt không giấu nổi sự cưng chiều.

Mà Tần Lam sớm đã thức giấc. Chỉ là nàng không biết nên dùng cách nào để có thể đối mặt với cô.

Nàng đã thất thố quá nhiều rồi.

***

Đắn đo thật lâu, rốt cuộc Tần Lam cũng quyết định lên tiếng gọi: “Cẩn Ngôn…”

“Con ở đây.” Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng lại gần.

Tần Lam rời khỏi chăn. Sau đó nàng ngồi thẳng dậy, đôi đồng tử vẫn mơ hồ còn đọng hơi sương…

“Con thực sự yêu người cùng giới sao…?” Nàng run run hỏi.

Trước mắt, nàng vẫn chưa thể tin và chấp nhận chuyện này.

“Ân…” Ngô Cẩn Ngôn lại thẳng thắn thừa nhận.

Tần Lam chợt áp bàn tay lên khuôn mặt cô. Đau đớn nói rằng: “Con đừng như vậy.”

“Cẩn Ngôn, dì xin con. Con đừng như vậy…”

Ngày đăng: 02.07.2019

Nãi: Thực ra tiểu di cũng thuộc loại cong ngầm =)))) Chỉ có điều chưa nhận ra mà thôi =)))))