“Có những sợi dây trong trái tim con người tốt nhất là không nên làm rung động.”
– Charles Dickens –
***
Khi Ngô Cẩn Ngôn tỉnh giấc. Ngoại trừ Vermisse đang nằm cuộn tròn bên cạnh, thì cô chỉ thấy trên gối của Tần Lam để lại tờ giấy nhắn màu vàng.
“Dì phải đi làm rồi. Trưa nay dì sẽ tranh thủ về với con. Bữa sáng dì đặt trong tủ lạnh, con nhớ dậy ăn sáng đấy. Đừng để đói bụng.”
Ngô Cẩn Ngôn nâng trán.
Rõ ràng ngày hôm qua bản thân đã tự nhủ phải dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn cho nàng rồi cơ mà…
Lê đôi dép vào phòng vệ sinh. Sau khi xong xuôi mọi thứ, cô mới chậm rãi bước xuống lầu.
Mở tủ lạnh. Bên trong quả nhiên đã đặt sẵn tô cháo nhỏ, cùng với đĩa salad trộn và ly nước ép.
Ngô Cẩn Ngôn đem cháo đặt vào lò vi sóng. Trong thời gian chờ đợi, cô tranh thủ lướt qua mạng xã hội.
Đột nhiên, tin nhắn lù lù xuất hiện khiến Ngô Cẩn Ngôn giật bắn mình.
[Lâm Muội Muội Tiểu Tiên Nữ] (Lâm Tịch tự lấy máy cô đặt) Ngô Cẩn Ngôn, ngươi đã về tới nhà chưa? Tại sao ngươi không nỡ gọi một cuộc hay nhắn một tin thông báo cho ta? Hả? Uổng công lão nương đối xử với ngươi, nuôi nấng dạy dỗ ngươi như con đẻ. Ngô Cẩn Ngôn, ngươi không coi lão nương ra gì phải không? Hả? Ngô Cẩn Ngôn? Ngô Cẩn Ngôn?
Bạn học Ngô đáng thương thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
[Cẩn Ngôn] Lâm lão sư, em đã về rồi. Chỉ là cô đừng bất ngờ nhắn dài như vậy. Em… em tiếp thu không nổi TwT
[Lâm Muội Muội Tiểu Tiên Nữ] Tiếp thu không nổi cũng phải tiếp thu. Hiện tại ngươi đang ở đâu?
[Cẩn Ngôn] Em ở nhà tiểu Phong.
[Lâm Muội Muội Tiểu Tiên Nữ] Nàng thế nào?
[Cẩn Ngôn] Thế nào là thế nào?
[Lâm Muội Muội Tiểu Tiên Nữ] Nhà ngươi đã thổ lộ chưa?
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc.
Quả nhiên… Lâm Tịch đã biết toàn bộ rồi.
Đắn đo thật lâu. Cuối cùng cô vẫn quyết định gọi cho nàng.
“Chà, bạn nhỏ Cẩn Ngôn nhớ người ta quá ư~?” Vừa nghe máy, Lâm Tịch đã phá lên cười đầy châm chọc.
“Em mới không muốn nhớ cô.” Ngô Cẩn Ngôn hừ lạnh. “Lâm lão sư, cô có ở thành phố A không?”
“Có, người ta đang ở nhà đây này. Yan muốn hẹn hò với người ta sao?” Lâm Tịch (ngượng ngùng) nói.
“Đúng vậy, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi.” Ngô Cẩn Ngôn nhất định phải đem chuyện này làm rõ với nàng.
Lâm Tịch vẫn chưa chịu dừng trò đùa dai: “Ứ, Cẩn Ngôn hư quá à. Chuẩn bị đi, 8 rưỡi người ta qua rước nha…”
Dứt câu, còn kèm theo tiếng hôn thật kêu.
Ngô Cẩn Ngôn hắt hủi liếc nhìn điện thoại.
***
Thời điểm chiếc xe thể thao của Lâm Tịch dừng trước mặt. Người bạn Cẩn Ngôn híp mắt nói:
“Tiểu Tịch, xe cô đi bẻ khóa ở đâu vậy?”
Lâm Tịch hạ cửa kính xuống. Ló mặt ra quát: “Này, ngươi nhìn bổn cung cũng cần phải đi ăn trộm xe sao?”
Ngô Cẩn Ngôn theo cái ngoắc ngoắc tay của nàng mà ngồi vào trong.
Lâm Tịch gõ gõ lên vô lăng: “Thế nào? Chúng ta nên cùng nhau trốn ở đâu đây?”
“Em sẽ kiện cô vì tội ấu da^ʍ nếu cô còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với em.” Ngô Cẩn Ngôn nhéo nhéo má nàng.
“A, lão nương sẽ kiện em vì tội sàm sỡ phụ nữ.” Lâm Tịch vồ tới muốn cắn.
Hai người vui vẻ đùa giỡn một hồi. Rốt cuộc cũng có thể chịu ngồi yên.
“Được rồi được rồi. Lâm lão sư đưa em đến một nơi vô cùng có khả năng giảm stress.”
“Nga~ nhưng phải về trước buổi trưa. Bởi vì tiểu Phong hẹn em sẽ về dùng cơm.”
“Cả ngày chỉ tiểu Phong tiểu Phong.” Lâm Tịch bĩu môi.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau khẽ lắc đầu cười.
***
“Này tiểu Lâm Tịch, nơi cô đưa em đi giảm stress là bến Thượng Hải sao?”
Vừa mới mở cửa xe bước xuống. Ngô Cẩn Ngôn lập tức nạt nộ nhìn nàng.
Lâm Tịch đeo thêm kính mát, thản nhiên bước sánh vai cùng cô: “Vì Lâm lão sư nhìn em trông rất ngốc nên mới nói vậy. Cơ mà em kì thực ngốc thật.”
Ngô Cẩn Ngôn giữa thanh thiên bạch nhật, cư nhiên vỗ thật mạnh mông nàng.
“Điên.” Lâm Tịch uất ức sắp khóc.
Nhốn nhốn nháo nháo tản bộ tới gần bờ sông. Lâm Tịch chống tay lên lan can. Sau đó nàng nghiêng đầu nhìn cô: “Hét lên đi.”
“Hét?” Ngô Cẩn Ngôn mờ mịt hỏi.
“Ân. Cách này giải trí rất tốt.”
Người bạn nhỏ chăm chú trầm mặc. Rồi cuối cùng mới quyết định dùng hai tay tạo thành chiếc loa nhỏ.
Cô hét lớn một tiếng: “Tiểu Tịch, cảm ơn cô.”
Lâm Tịch đôi con ngươi vẫn dừng lại trên người Ngô Cẩn Ngôn. Trong khoảnh khắc nghe cô hét thật lớn. Sóng mắt nàng khẽ dao động.
Mà Ngô Cẩn Ngôn sau khi hét xong, tâm trạng xác thực tốt hơn nhiều.
“Ừm… vậy bây giờ có thể chia sẻ với cô được chưa?” Lâm Tịch chậm rãi hỏi.
Ngô Cẩn Ngôn thở dài: “Cô biết từ bao giờ?”
“Từ khi em không ngờ tới.” Lâm Tịch yếu ớt cười. “Cẩn Ngôn, năm nay em mới mười sáu mà thôi.”
“Em biết.”
“Tần Lam là tiểu di của em.”
“Em biết.”
“Em biết, nhưng sao vẫn có thể lún sâu như vậy hả?” Ánh mắt nàng dần ngập nước. “Cẩn Ngôn, liệu em có thể chịu trách nhiệm được với tương lai không? Em sẽ cho Tần Lam được hạnh phúc không?”
Bởi vì Lâm Tịch vẫn thủy chung đeo chiếc kính đen. Cho nên khoảnh khắc giọt lệ lăn xuống đôi gò má nàng, Ngô Cẩn Ngôn mới giật mình: “Lâm lão sư…”
“Nếu đã quyết tâm như thế. Thì can đảm nói với nàng đi.” Đột nhiên, Lâm Tịch dùng tay lau sạch lệ quang. “Nói với nàng rằng em yêu nàng. Và xem phản ứng của nàng như thế nào.”
“Nhưng em không thể.” Cô lắc đầu. “Em không thể…”
“Vậy thì thử dò hỏi nàng.” Lâm Tịch tiếp tục nói. “Hỏi nàng nghĩ sao về một người đồng tính?”
“Lâm lão sư.” Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên cắt ngang.
“Ừ?”
“Cô… cũng là người… đồng tính sao?”
Câu hỏi vừa dứt, khiến cả hai không hẹn mà trầm mặc thật lâu.
“Ừ.” Qua một lúc, Lâm Tịch nâng tay tháo kính, để lộ hàng mi dài mơ hồ còn đọng hơi sương. “Nhưng người đó… đã rời đi rồi…”
“Đi đâu?”
“Không biết nữa.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Một buổi sáng thức dậy, thì phát hiện không còn người ấy bên cạnh. Nhưng cô luôn mong rằng người ấy vẫn đang hạnh phúc.”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Lâu rồi.”
Đột nhiên, Ngô Cẩn Ngôn vươn tay ôm lấy nàng.
Mặc dù không cao bằng Lâm Tịch. Thế nhưng cái ôm của cô đặc biệt ấm áp.
Lâm Tịch run rẩy khép mi.
“Cẩn Ngôn, xin em đừng ôm cô nữa… Cái ôm của em… khiến cô nhớ về người ấy.”
“Đừng cử động.” Ngô Cẩn Ngôn vỗ vỗ lưng nàng. “Cô sẽ ổn hơn nhờ những cái ôm.”
“Trước đây khi em nhận ra tình cảm mà bản thân dành cho tiểu Phong. Em đã rất hoảng loạn. Thế nhưng chẳng có ai ôm em cả.”
“Cô xin lỗi vì không nhận ra sớm hơn.”
“Không, Lâm lão sư, cô không có lỗi.”
***
Kết quả sau việc ân ái trút bầu tâm sự. Là việc Lâm Tịch lôi kéo Ngô Cẩn Ngôn đi mua sắm.
Thời điểm nàng đưa cô về nhà. Thì xe của Tần Lam cũng vừa vặn dừng lại.
Lâm Tịch cùng Ngô Cẩn Ngôn bước xuống.
Tần Lam ánh mắt dừng trên hai người thật lâu.
“Tần Lam, đã lâu không gặp.” Lâm Tịch cong cong khóe môi.
“Vâng, Lâm tỷ.” Nàng đáp. Sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay Ngô Cẩn Ngôn. “Con ra ngoài cùng Lâm lão sư?”
“Vâng.” Bạn nhỏ Ngôn Ngôn mờ mịt gật đầu. “Vì ở nhà cũng không có việc gì làm. Nên con theo Lâm lão sư giải sầu một chút.”
Tần Lam thoáng cảm thấy chạnh lòng.
Cẩn Ngôn tìm Lâm Tịch giải sầu. Mà không phải nàng ư?
“Thôi, tôi về đây.” Lâm Tịch lắc lắc chìa khóa xe trong tay. Rồi một tia gian tà sâu kín lóe lên qua mắt nàng.
Họ Lâm khom người hôn một cái lên má Ngô Cẩn Ngôn.
“Quan sát phản ứng của nàng, đồng dạng tranh thủ thời cơ.” Nàng thì thầm.
Mà Tần Lam ở một bên, rõ ràng tay vẫn đan vào tay cháu gái. Thế nhưng đôi mắt cứ buộc phải nhìn cái hôn của Lâm Tịch.
Sao thế này?
***
Chờ chiếc xe thể thao của Lâm Tịch rời khỏi tiểu khu. Ngô Cẩn Ngôn hướng nàng nhoẻn miệng cười.
“Tiểu di, chúng ta vào trong thôi. Trưa nay con sẽ trổ tài nấu ăn cho dì.”
Tần Lam nghe thế nào cũng đặc biệt không thông.
“Mối quan hệ giữa con và Lâm lão sư…” Nàng ngập ngừng. “Hình như rất tốt?”
“Vâng, đặc biệt tốt là đằng khác.” Ngô Cẩn Ngôn nhún vai. “Nàng luôn thích để lại dấu son trên má con.”
Vừa cố tình nói, Ngô Cẩn Ngôn vừa len lén quan sát nàng.
Thế nhưng đáng tiếc. Tiểu Phong của cô chẳng có phản ứng gì cả.
Tần Lam nghe cháu gái cao hứng huyên thuyên, rốt cuộc vân đạm phong khinh gật đầu: “Con nên cảm thấy may mắn vì được nhiều người yêu quý.”
“Ân…” Ảm đạm trả lời lấy lệ. Sau đó, Ngô Cẩn Ngôn bỗng hít sâu một hơi.
“Tiểu Phong, sẽ ra sao nếu con là một người đồng tính?”
Khoảnh khắc cô can đảm thổ lộ tiếng lòng. Trong nháy mắt, cô đã thấy cơ thể của Tần Lam như hóa đá.
Ngày đăng: 01.07.2019