Đúng vậy anh ấy đã ở đây
Vài phút trước khi cô còn đang thất vọng, bước xuống giường vệ sinh cá nhân rồi thay bộ đồ mới, đi xuống lầu suy nghĩ nên làm món gì thì mùi hương sọc vào mũi cô
Bước thật nhanh, trước mắt cô là bàn đò ăn thịnh soạn nhưng mà ai đã làm. Nếu là Lộ Khiết thì không thể nào bởi vì cô ấy còn đang ngủ
Cô gắp một miếng ăn thử. Chính là mùi vị đó, hắn đã ở đây
Cô nhìn xung quanh chỉ mong hắn còn ở lại, chỉ mong hắn vẫn ở đây và nói " chào buổi sáng, Hinh Nhi " nhưng mà tại sao lại không thấy cơ chứ
Chạy ra khỏi nhà với đôi chân trần, gương mặt có chút vội vã và thất vọng hiện rõ, nhìn ngang nhìn dọc chỉ muốn nhìn thấy hắn mà thôi
Trên xe qua ô cửa hắn nhìn cô mà lòng đau như cắt, lúc đầu hắn không định rồi đi nhưng khi thấy trên tay cô không đeo nhẫn làm hắn đau lắm, như có cái gì đó đâm vào tim hắn vậy thế nên hắn muốn cô phải chịu hình phạt cho việc tháo nhẫn mà không có sự đồng ý của hắn
Ở trường Ninh Hinh không có tâm trạng học gì cả chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Cô hối hận rồi giờ cô nhớ hắn đến điên mất thôi
" Ninh Hinh … Ninh Hinh …"
Cô quá lơ là rồi, bị giáo viên khiển trách thú thật thì chưa bao giờ cô bị như vậy cả
Sau giờ học cô đã bị Bella mắng cho một trận và bị tịch thu điện thoại thứ duy nhất mà cô liên lạc được với hắn. Lý do sao đương nhiên là vì cuộc thi đó rồi, tại sao họ cứ quan trọng quá vấn đề vậy chứ thật là …
Những ngày kế tiếp là những ngày khó khăn nhất của cô, mỗi đêm đều nhớ đến hắn tự hỏi hắn đang làm gì? ngủ có ngon không? Ăn uống có tốt không?…
Dù có bạn bè bên cạnh nhưng hình như cô đã trở về lũy đạo cũ trước khi gặp hắn
" Alice, tôi nghe nói hôm nay cô Bella sẽ bớt chợt chọn một nhà nào đó để kiểm tra đó "
" Việc kiểm tra hàng tháng sao?"
" Không cái này chỉ trong nội bộ chúng ta thôi. Khỉ thật, yêu nhau có gì sai chứ đúng là ác nữ Luv mà "
" Ừm "
Ninh Hinh vẫn vậy không lấy nụ cười nào chỉ tập trung vào việc thi cử, nhưng những hành động của cô làm cho Dai để mắt đến
Ở bên khác tại tổ chức Thiên Long
" Cửu gia đây là tất cả bằng chứng mời ngài xem qua"
Sở Nam Dạ ngồi trên ghế chủ toạ, đôi mắt màu hổ phách sáng trong đêm
" Đi thôi "
Tại nơi khác, một nơi xa hoa và cổ kính, trên chiếc bàn gỗ. Người đàn ông béo lùn ngồi ở vị trí chủ toạ nhón tay đeo nhẫn chiếc vòng cổ to lớn cánh tay xâm hình rồng cái áo phong phanh nói chuyện vô cùng thô tục
" Tụi mày cứ theo tao, tao đã nắm được điểm yếu của tên đó thì sớm muộn gì thì người lên chức lão đại cũng là tao mà thôi "
" Đúng đúng, anh nói rất đúng tụi em theo anh"
Một tên cầm rượu nịnh bợ rót cho hắn, tên còn lại thì đưa đùi gà cho hắn
" Anh tài giỏi như thế không lâu sau chức ban chủ cũng thuộc về anh mà thôi "
Tiếng cười lớn vang cả căn phòng, sự đắc ý và cái tự tin mà hắn có thật không biết trời cao đất dày là gì mà
Cánh cửa bị đá văng ra, Sở Nam Dạ bước vào liếc nhìn hắn một cái, hắn sợ hãi im mồm lại
" Cơn gió nào đã đưa Cửu gia đến đây thế "
Hắn ngồi xuống mà quan sát, A Ngũ đi lên phía trước rót trà cho hắn
" Lão Tam có chuyện mới đến gặp chứ, tôi nói đúng không? "
" Haha, Cửu gia nói đúng nhưng mà ngài cần tôi giúp chuyện gì thế "
Sở Nam Dạ bình thản rút khẩu súng ra, tay còn lại lấy khăn lau lau
" Tôi đang muốn trừ khử một người, tên đó làm tôi thấy gai mắt không biết Lão Tam đây giúp được chứ "
Hắn xoa xoa tay nịnh hót nhưng hắn không biết rằng người mà Sở Nam Dạ ám chỉ là ai
" Cửu gia cứ nói tôi đây sẽ làm hết mình kể khi liều cả cái mạng già này "
" Thật sao, vậy thì tốt rồi. A Ngũ "
Hắn gọi A Ngũ rồi ra hiệu. A Ngũ gật đầu rồi cầm tài liệu đẩy qua chỗ Lão Tam
" Đây là bằng chứng mà hắn đã phạm tội cũng như phản bội lại tổ chức "
Lão Tam lấy giấy tờ ra, hắn nhìn vào mà đổ mồ hôi hột, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại, đứng ngồi không yên thấp thỏm lo âu
" Cái này Cửu gia tôi…"
" Sao ông không làm được à "
" Tôi …"
Ấm úng được vài câu hắn không biết dấu không được nên đã trở mặt, rút khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Sở Nam Dạ
Sở Nam Dạ không sợ hãi, gương mặt không biến sắc, đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ bình tĩnh
" Lão Tam, ông nghĩ tôi sẽ ở mãi Trung Quốc mà không đến đây sao "
" Haha, mày nghĩ mày đến đây rồi sẽ gϊếŧ được tao sao "
Hắn cười gian tà ngã lưng ra sau, ánh mắt hiện lên một ý niệm gϊếŧ người
" Thử xem "
Đàm em của hắn đi tới áp đảo Lão Tam phải lùi về phía sau
Hắn đứng dậy trên tay cầm cây súng lục đi đến chĩa thẳng vào đầu của Lão Tam. Hắn lúc này hoá hổ dữ làm ông ta có chút rung sợ
" Lão Tam, ông biết không tôi định chơi với ông thêm vài năm nữa nhưng mà sai một bước hối hận cả đời, ông nhắm vào cô ấy thì đã đυ.ng đến giới hạn của tôi "
Ông ta cười phá lên lúc này còn sợ gì nữa chứ
" Đúng như tao đoán nó là điểm yếu của mày, muốn sống trong cái xã hội đen tốt này thứ không nên có đó chính là tình. Mà cô gái bé nhỏ ấy không chỉ có tôi mà sẽ có rất nhiều người nhắm đến mày nghĩ mày sẽ bảo vệ được ả ta đến khi nào "
Từng lời nói ủa ông ta như đâm vào tim hắn đúng chính hắn đã làm mọi cách để trói buộc cô ở bên hắn và rồi lại sợ cô sẽ gặp nguy hiểm
" Xử lý đi "
Nam Dạ lạnh lùng quay bước đi nhưng hắn không ngờ Lão Tam đã bắn hắn một phát cũng may chỉ là ngoài da, máu từ từ chảy thấm đẫm áo khoác măng tô
Bên Ninh Hinh cô có cảm giác chẳng lành, nhón tay bị xước bởi giấy vẽ tay cũng rướm máu từng giọt từng giọt rơi xuống sàn