Đây là lớp S sao?
Ninh Hinh đờ người ra, tại sao cô lại ở đây chứ nếu theo như phân chia thì cô chưa đủ trình để vào lớp này
" Dai, cậu dẫn tôi đến nhầm lớp à. Tôi … tôi nên hỏi lại thì tốt hơn "
Cô quay gót chân muốn nhanh chóng rời đi nhưng giọng nói quyền lực vọng ra từ trong phòng làm cô dừng bước
" Sợ rồi sao? Nếu em cứ như thế này thì mãi không bao giờ tiến bộ được "
Lời nói mang chút thách thức, cô ghét điều này. Ninh Hinh cắm chặt răng quay lại dõng dạc bước vào, cúi chào lạnh lùng mà giới thiệu
" Chào mọi người tôi là Ninh Hinh, đại diện cho Trung Quốc đến để học tập và nâng cao kiến thức rất vui được gặp "
" Thôi được vào chỗ đi "
Ninh Hinh bước đến chỗ ngồi, may mắn là cạnh cửa sổ còn chỗ trống
" Nào nào, bắt đầu học "
Buổi học kết thúc. Vẫn như trước đây Ninh Hinh dọn đồ đạc và rời đi khi đi đến cửa thì bị Dai chặn lại
" Có chuyện gì sao?"
" Các vị giáo muốn gặp cậu "
Tại phòng họp Ninh Hinh đứng ở một nơi, có hơi bồn chồn vì cô đã hẹn với Sở Nam Dạ rằng khi tan học sẽ gọi cho nhau nhưng giờ thì bị bắt đứng ở đây
" Em … hai năm trước từng thi sao?"
Người đàn ông râu tóc bạc phơ ngồi đối diện cô nghiêm nghị hỏi
" Vâng, có chuyện gì sao?"
" Alice đúng không? Nếu tôi nhớ không nhầm tác phẩm " Trống " của em đã đoạt giải nhất nhỉ "
" Vâng "
" Em có hứng thú thi nữa không? Cùng với Dai"
Hả? Bọn họ có sao không vậy, cô là học sinh đi giao lưu không phải học sinh trường này. Nếu nói đi thi thì sẽ bị phạm luật hay sao?
" Tôi nghĩ chuyện này không tốt cho lắm "
" Tại sao?"
" Dù gì tôi là người đại diện đi học hỏi các nước khác. Tôi không nên…"
" Em sai rồi, em hôm nay học ở đây thì là học sinh của trường này em vẫn có thể đi thi "
Hắn nhìn chăm chú vào chiếc vòng mà cô đeo, ánh mắt hiện lên vẻ gian xảo
" Em có bạn trai rồi à "
Ninh Hinh nhận ra ngay nên đã che lại
" Không có "
" Thật tiếc nhưng nếu em thắng thì không chừng em sẽ được về sớm đấy. Em thấy sao?"
Được về sớm sao? Tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy? Hay nó muốn về nơi ấm áp ấy
" Được như lời đã hứa tôi sẽ thi "
" Vậy thì tốt rồi. Chúc mừng em "
Màn đêm buông xuống, Ninh Hinh nằm trong căn phòng đã được thuê từ trước, nó khá rộng và gần bờ sông nên rất thoáng mát và yên tĩnh nữa
Điện thoại sáng lên
" Em ngủ chưa "
Cô vội vàng lấy điện thoại, người gửi là Sở Nam Dạ. Cô hồi hộp, trái tim cứ đập liên hồi
" Chưa. Anh bên đó ổn chứ "
" Khá ổn "
Ninh Hinh đang suy nghĩ nên nhắn lại như thế nào thì điện thoại reo lên làm cô giật mình
" Chào buổi tối, Hinh Nhi "
Giọng nói trầm ấm từ điện thoại vang ra, Ninh Hinh cười nhẹ đã lâu rồi cô không nghe được
" Chào buổi sáng, Dạ "
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc đã là 10h 30 tối, căn phòng của Ninh Hinh lúc này cũng tắt. Phía dưới một chiếc xe màu đen bóng loáng. Người đàn ông đứng dưới tay cầm điếu thuốc, miệng phả khói bay vào không trung. Người này không ai khác là Sở Nam Dạ
Từ đợt gió nhẹ thổi tóc hắn nhưng mắt vẫn không rời khỏi căn phòng đó, cười nhạt
" Không phải tôi đã đến rồi sao? Hinh Nhi "
Buổi sáng của ngày hôm sau
Ánh nắng chói chang đã đánh thức cô dậy nhưng điều khác lạ là hơi ấm quen thuộc còn vương vấn ở đây. Bàn tay thon dài để lên chỗ trống bên cạnh mà cảm nhận nhưng nhận lại là cái lạnh không chút hơi ấm nào chắc cô nhầm rồi nhưng vẫn muốn hy vọng anh ấy đã ở đây…