Ninh Hinh mơ màng mơ mắt nhưng người kế bên lại không thấy đâu chỉ còn chút hơi ấm
Hắn vừa mới đi
Ninh Hinh nhẹ nhàng bước xuống giường nhưng ngay lập tức cô bị té xuống
Đêm qua đã kịch liệt đến thế nào, giờ chân cô không còn sức nữa, hạ bộ bên dưới truyền đếm cơn đau làm cô nhăn mặt
Nam Dạ nhìn thấy thì đặt tô cháo lên bàn, vội vàng đỡ cô dậy
" Cẩn thân một chút "
Ninh Hinh nhìn hắn, gương mặt lạnh lùng không thấy đâu giờ hiện lên một chút lo lắng. Hắn lo lắng cho cô
" Em nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Đêm qua xin lỗi em tôi nên kiềm chế bản thân "
" Không sao "
Cô nói không sao nhưng đó chỉ là lời nói thật chất cô đang rất đau, đang rất khó chịu
Hắn không nói gì chỉ bưng tô cháo trước mặt cô
" Em ăn chút đi "
Hắn đang chăm sóc cô, sự ân cần này khác với người đời đồn đại. Ninh Hinh bật cười, nàng đang cảm thấy rất hạnh phúc
A Khiết nói đúng cô đã rơi vào hố sâu của tình yêu không có lối thoát
" Dạ… anh không đi làm sao?"
" Em rất muốn tôi đi "
Cô lắc đầu
" Không có, anh là chủ tịch của Đế quốc công việc bộn bề sao có thời gian ở đây "
" Vừa mới kết hôn, tôi không nên để người vợ trẻ ở nhà một mình được. Mà em nói "không có" vậy muốn tôi ở lại sao?"
Trời ạ, mình nói vậy sao? Mình muốn ngài ấy ở lại
Hắn vυ't mũi cô cưng chiều
" Không chọc em nữa, ăn hết đi nghỉ ngơi cho tốt vào mai chúng ta xuất phát "
" Chúng ta đi đâu?"
" Tuần trăng mật "
Nhớ lại sáng nay lúc đang ngủ say thì hắn đã bị bà gọi. Khi xuống lầu thì bị hỏi này nọ làm hắn nhức cả đầu
" Này, ta có hai tấm vé đi Pháp. Cháu dẫn cháu dâu đi đi. Còn công việc để ta lo "
Bà đưa hai tắm vé vào tay Sở Nam Dạ rồi bói tiếp
" Mới cưới cháu nên bồi đắp tình cảm. Đừng để công việc ảnh hưởng "
Hắn định từ chối vì hắn muốn nghe ý kiến của cô rồi mới quyết định là đi đâu nhưng càng nghĩ thì Ninh Hinh học bên khoa mĩ thuật. Hắn mới nhận được thiệp mời xem triển lãm tranh ích nhiều thì cô sẽ thích nên đã không từ chối
Tại Pari thủ đô của nước Pháp. Nơi đây thật là đẹp với những ánh đèn đường, con phố tấp nập người đi lại quả đúng thật với tên Kinh đô ánh sáng, nó còn rực rỡ sắc màu hơn thế nữa. Chap mới luôn có tại * T R U M t r u y e n .c om *
Ninh Hinh cùng Nam Dạ đi dạo phố, tuy là người trước người sau nhưng rất vui
Đi một lúc thì cô nghe tiếng ôn ào ở phía sau
" Pourries-vous me donner le numéro de téléphone? "
" Anh có phiền cho tôi xin số điện thoại không? "
" D"où venez-vous "
" Anh đến từ nơi nào thế "
" Avez-vous un amant?"
" Anh có người yêu chưa?"
Ninh Hinh không vui đi tiếp nhưng đã bị bàn tay to lớn nắm lại
" Pardon. Je suis marié"
" Xin lỗi. Tôi có vợ rồi"
Ninh Hinh không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy rất vui, nhìn đám người đó thất vọng rời đi
" Hinh Nhi lúc nãy vẻ mặt em có chút không vui. Em đang khoa chịu sao?"
" Ừm. Đang rất khó chịu nhưng cũng đâu làm được gì vì em không thể bắt chồng em đi ra ngoài mà phải bịt mặt "
Mình đang nói cái gì vậy chứ. Mình đang ghen sao? Không thể nào
" Không sao em cứ ghen đi, tôi cho phép "
Trời ạ có cần phải bá đạo vậy không làm Ninh Hinh cạn cả lời không biết nói sao nữa
Họ đi dạo khắp nơi, ghé vào mua một số quà lưu niệm
Ninh Hinh nhìn thấy cặp vòng tay titan bạc cô nhìn đã thích nên đã hỏi chủ quán
" Cho hỏi cái này bao nhiêu vậy ạ?"
" 90 Euro "
Sao đắt dữ vậy. Cô cười ngượng đi chỗ khác
Nam Dạ tinh mắt nên đã nhìn thấy, lén mua lấy
" Này chàng trai trẻ có muốn khắc gì không?"
( Tiếng Pháp)
Hắn nhướng mày, nở nụ cười tà mị