Trong tiếng nhạc du dương, nơi diễn ra hôn lễ tràn ngập khách khứa đương nhiên người thân bạn bè và các đối tác quen cũng được mời tham dự
Ninh Hinh khoác tay Ninh Tử Văn đi vào, từng bước từng bước đi về phía trước. Bộ váy trắng thuần khiết, khăn che mất khuôn mặt xinh đẹp của cô
Ninh Tử Văn nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay của Nam Dạ. Đôi mắt của ông ươn ướt nước mắt nhưng vẫn cố nén lại
" Cửu gia, tôi giao con gái cho ngài mong ngày sẽ làm nó hạnh phúc "
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương
" Đương nhiên, tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc "
Hắn nắm chắc lấy tay cô nói nhỏ vào tai
" Sau này mong em chiếu cố nhiều hơn "
Sau này sao? Hắn muốn sống với mình tới già sao?
Trần Lệ viên
Ninh Hinh ngồi trong căn phòng này, nói mà lần đầu của cô đã mất
Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm đã tắt, cô vội vàng đứng dậy mà chạy trốn. Dù sao lần đó là ngoài ý muốn mà cô vẫn chưa sẵn sàng
" Em định đi đâu?"
" Em… aaa… sao anh lại không mặc đồ "
Ninh Hinh quay lại định giải thích nhưng khi nhìn thấy hắn chỉ quấn cái khăn ngang hông làm cô đỏ mặt, chế mắt lại
Nhìn biểu hiện đáng yêu này của cô, hắn có chút buồn cười. Tiến đến
" Sợ gì? Không phải đã thấy rồi sao?"
Hắn luồn tay ra phía sau, thuận tiện kéo dây kéo xuống
Vóc dáng của Ninh Hinh rất chuẩn, nên khi mặc chiếc váy cưới này có chút rộng, rất dễ dàng kéo xuống
Ninh Hinh dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm lại để tránh bị tuột xuống khỏi người cô vậy không phải rất ngại sao
" Dạ … anh làm cái gì vậy?"
Sau khi bị trừng phạt cô không dám gọi một tiếng Cửu gia thêm lần nào nữa chỉ miễn cưỡng gọi tên hắn
" Đêm tân hôn, em nghĩ chúng ta sẽ làm gì "
Dứt câu hắn đè cô xuống giường, nắm chặt tay cô đặc trên đỉnh đầu. Từng giọt nước còn động lại rơi xuống người cô. Có chút gợϊ ȶìиᏂ
" Tôi còn chưa tắm "
" Lần đầu thì sẽ có lần thứ hai em tránh cũng không được"
Làm sao qua mắt được hắn chứ. Chỉ tiếc con thỏ nhỏ này không có đủ sức phản kháng chỉ đành mặc cho con sói đói này muốn làm gì thì làm mà thôi
Nhiệt độ căn phòng càng lúc càng nóng lên. Ninh Hinh không một miếng vải che thân bị hắn hôn hít khắp nơi
" Ưm …"
" Hinh Nhi em thật đẹp "
Ninh Hinh không thể nào trả lời được vì từng giây từng phút bị hắn chiếm tiện nghi, bị hắn làm cho kɧoáı ©ảʍ. Chỉ phát lên tiếng rên ư ử khích thích
Hôm qua khi Lộ Khiết hỏi cô đang yêu sao?. Cô thật sự không biết đây có phải là yêu không nữa nhưng Lộ Khiết đã nói một câu làm cô không khỏi phải suy nghĩ
" Cậu không hề chống cự, cậu đang ở bước đầu tiên của hố sâu tình yêu. Tớ rất vui "
Ninh Hinh dừng suy nghĩ lại khi nghe hắn nói
" Hinh Nhi tôi vào đây "
" Aaaaa"
Chưa sẵn sàng hắn đã thúc vào, Cô bám chặt vào người hắn.
Hắn từ từ luân chuyển càng lúc càng nhanh làm Ninh Hinh không chịu được mà cầu xin
" Dừng … dừng lại "
Hắn không nghe cô nói mà càng lúc càng thúc sâu hơn đến tận tử ©υиɠ cô
" Hinh Nhi gọi ông xã đi "
Đầu óc cô trống rỗng, hắn bảo gì cô chỉ nghe nấy không phản bát
" Ông xã …ưm…a…"
Như liều thuốc độc vậy, làm hắn càng thêm hưng phấn
" Chậm thôi … Dạ… "
" Tiểu yêu tinh em bức chết tôi rồi "
Ninh Hinh chịu không nổi mà ngất liệm đi mặc hắn muốn làm gì thì làm
Khi đã thoả mãn hắn nhìn người con gái bé nhỏ, lặng lẽ ôm cô vào phòng tắm, tắm cho cô. Dọn cho gọn gàng mới yên tâm ôm cô ngủ
Ở phía cạnh khác
" Đừng uống nữa, cô ta không đáng "
" Cô thì biết gì chứ "
" Cao Lãnh cô ta không yêu anh. Sao anh cứ chấp mê bất ngộ "
Cao Lãnh nhìn cô ta cười chua chát
" Cô thì sao? Ép tôi lên giường với cô đó chấp mê bất ngộ. Cô nên yên phận mà dưỡng thai đi "
Cô ta cứng họng, đúng cô đã làm thế nhưng cô cũng không ngờ đến mình lại mang thai. Cô cũng không muốn chắc do ông trời muốn trừng phạt cô vì tội cố chấp của mình
Thời gian dần trôi đi trong không gian tĩnh mịch này …