Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 48

Chương 48.

Tiểu Vũ thật sự không biết ngoài cửa đang có hai người đang rình xem.

Lúc đầu cô vẫn rất quy củ, nhưng dần dần, theo bàn tay du ngoạn, cô phát hiện nhiệt độ cơ thể của Nguyễn Ức cũng tăng lên.

Quan trọng là, đối với Nguyễn Ức đang hoàn toàn không có năng lực phản kháng, Tô Tiêu Vũ lại bắt đầu các loại gan hùm mật gấu trêu chọc: "Không động đậy thật sao, nhưng hình như vẫn có cảm giác, trên người của cậu nóng quá, làm mình cũng nóng không khống chế được.

Thân thể Nguyễn Ức không nhúc nhích, nhưng tâm hồn đã sớm bị nụ hôn của Tiểu Vũ làm cho muốn hỏng mất.

Loại cảm giác ma quái này đủ để khiến linh hồn nóng bỏng chấn động.

Thân mình hơi run rẩy như bị rút gân.

Muốn hôn thì hôn đi, còn dám nói mấy lời "làm nhục" mình như vậy.

Tiểu Vũ vẫn muốn tăng lớn đốm lửa này, "Nửa người trên có phải cũng không động đậy được?" Tay cô hướng lên, "Đừng lo, mình thử một chút được không?"

Không ai đáp lại.

Tiểu Vũ: "Ây dà, cậu cứ ngoan như vậy, thật sự làm người ta không quen."

......

Bà nội Sở tóm Mục Tâm sang một bên.

Người "kinh nghiệm phong phú" như bà còn không chịu nổi, đừng nói là Mục Tâm.

Nói thật, hiện tại bà nội Sở còn có thể khắc chế vài phần lý trí của Mục Tâm.

Mục Tâm dựa vào bức tường lạnh lẽo, nỗ lực kiềm chế chính mình, vừa rồi...Chính Trực tuy rằng không cử động, nhưng trên mặt, thân thể, thậm chí vành tai đều biến thành màu phấn hồng.

Đó là loại nở rộ kiều diễm vì tình, là điều khiến cô ngày đêm mong ngóng có được.

Nhưng Chính Trực của cô...cuối cùng vẫn nở rộ trong tay người khác.

Chiều ngày hôm sau, Nguyễn Ức được uống thuốc, hơn nữa đã được nằm trong thời gian dài, sức lực cũng được khôi phục.

Một giây trước khi cô mở mắt, Tô Tiêu Vũ vẫn đang nói chuyện phiếm cùng A Luân.

A Luân nhìn Tô Tiêu Vũ lướt di động nghiên cứu, hết chỗ nói: "Em sẽ không thật sự muốn dụ dỗ Nguyễn tổng về nhà mình đấy chứ?"

"Cái gì mà dụ dỗ về nhà cơ?" Tiểu Vũ nhìn A Luân: "Chị, chú ý dùng từ, vốn dĩ chính là nhà bọn em."

A Luân:...

Lý Yên cười nhìn Tiểu Vũ: "Nguyễn tổng mấy năm nay luôn đặt tâm tư lên công việc, nếu có thể thả lỏng một chút tất nhiên là tốt, nhưng lấy tính cách cô ấy mà nói, chị nghĩ cô cũng không nên quá lạc quan như vậy."

Tiểu Vũ mơ mộng: "Tính tình hổ giấy thì em sợ gì? Không tin thì chị xem đây."

Cô xoay người nhìn Nguyễn Ức: "Nguyễn tổng, mình hỏi cậu, con dâu tốt xấu gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, chẳng lẽ cậu cũng không cần gặp? Cậu không trả lời chính là cam chịu."

Lý Yên cùng A Luân đều cười, hai người đều nhìn ra Tiểu Vũ cố ý chơi xấu Nguyễn tổng.

Như vậy cũng tốt.

Tiểu Vũ đã dám làm điều ngày thường các cô không dám.

Tiểu Vũ dào dạt đắc ý nhướng mày, đôi mắt của Nguyễn tổng lập tức mở ra, gắt gao nhìn Tô Tiêu Vũ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, một chút cũng không giống người bệnh.

Tiểu Vũ hoảng sợ, thân mình đột nhiên lùi về phía sau.

A Luân cùng Lý Yên cũng lạnh run người, sợ hãi như hai con thú nhỏ, sôi nổi hướng ra ngoài phòng bệnh: "Được rồi, Tiểu Vũ, nếu Nguyễn tổng đã tỉnh, chúng tôi đều đi trước, đi trước nha."

Tiểu Vũ:...

Giang hồ nghĩa khí cái gì, đã tồn tại bao giờ đâu.

Tiểu Vũ sợ đến mức tim nhảy phịch phịch, cô nhìn Nguyễn Ức, "Cậu...như thế nào đột nhiên tỉnh?"

Nguyễn Ức muốn cười lạnh, nhưng khuôn mặt cũng không làm được, vậy mà lại thấy trong mắt Tô Tiêu Vũ có một tia...mất mát?

Đồ hư hỏng đáng chết này, được lắm, chẳng lẽ thật sự nghĩ mình chỉ nằm im trên giường thôi sao?

Tiểu Vũ thấy Nguyễn Ức nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, giật mình, quơ tay trước mắt cô: "Bây giờ vẫn chưa thể nói chuyện sao?"

Tâm tình lập tức nhảy nhót, Tiểu Vũ cảm thấy mình còn có thể bắt nạt Nguyễn Ức thêm mấy ngày.

Nguyễn Ức hít vào thật sâu, cô nhìn Tô Tiêu Vũ đang hưng phấn ngâm nga, giọng nói khàn khàn: "Hư hỏng."

Tiểu Vũ:...

Nguyễn Ức đã tỉnh lại, tuy rằng cả người còn vô lực chưa cử động được, nhưng bà nội Nguyễn biết tin liền nhảy vào phòng bệnh, ôm cháu gái một phen nước mũi một phen nước mắt: "Ôi chao, cháu gái ngoan của ta, cuối cùng con cũng tỉnh, bà nội cũng bị dọa chết, ôi chao, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, con mà còn không tỉnh lại, bà nội cũng liền nằm viện mất thôi."

Tiểu Vũ ở bên cạnh trầm mặc.

Trưa hôm qua cô vừa thấy bà nội ăn một cái hamburger, xong lại năn nỉ bà nội Sở muốn ăn thêm một cái nữa, bị cự tuyệt còn giận dỗi, rít gào đến mức răng giả cũng muốn văng ra ngoài.

Nguyễn Ức lạnh lùng nhìn bà nội, thân thể bây giờ suy yếu, bác sĩ bảo cố gắng đừng nói nhiều, hết thảy thuận theo tự nhiên, chờ nguyên khí khôi phục: "A, bà nội đừng khóc, nếu còn chưa tỉnh..." Cô sâu kín nhìn bà nội, lại nhìn về phía Tiểu Vũ: "Con sẽ phải đi chăn trâu, phải làm con dâu nuôi từ bé."

Tiểu Vũ:...

Bà nội:...

Ai ôi, em bé mang thù không đáng yêu nha.

Tiểu Vũ trông giữ bên người Nguyễn Ức đã hai ngày hai đêm bà nội thấy Nguyễn Ức đã tỉnh lại, để cô đi nghỉ ngơi một chút, đôi mắt Tiểu Vũ còn đỏ rực, mạnh miệng: "Con không mệt tí nào, đều đã quen rồi."

Trước kia Chính Trực không ngủ được, cô cũng thường xuyên cùng cô ấy thức đêm.

Bà nội Nguyễn rất cảm động, đang nghĩ phải làm thế nào để dỗ cô đi nghỉ, Nguyễn Ức lạnh như băng nói: "Tô Tiêu Vũ, cậu thối muốn chết."

Tiểu Vũ cúi đầu ngửi ngửi chính mình, mặt lập tức đỏ lên.

Bà nội:...

Con bé này, không biết nói cái gì dễ nghe hơn sao?

Nhìn xem đi, đả thương lòng tự trọng con gái nhà người ta rồi.

Không thể mềm mại nói một câu như: "Tình yêu, cậu vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi, giữ gìn thân thể nữa"?

Tổn thương lòng tự trọng ư?

Bà nội vẫn chưa hiểu Tiểu Vũ rồi.

Đôi mắt Tiểu Vũ câu lấy Nguyễn Ức: "Khó ngửi á? Cơ mà sao mình chỉ ngửi thấy mùi của cậu trên người mình?"

Bà nội:...

Nguyễn Ức:...

Cuối cùng, Tiểu Vũ cũng không chịu đi, cô không yên tâm, tuy rằng bệnh viện có hộ sĩ, nhưng cô biết tính cách khó chịu của Nguyễn Ức, cậu ấy sẽ không nguyện ý cho người lạ chạm vào thân thể mình.

Bà nội lại lớn tuổi, không thể mệt nhọc.

Thương thảo nửa ngày mới được.

Tiểu Vũ sang phòng bên cạnh tắm rửa một lần, nghỉ ngơi một chút rồi lại qua.

Bà nội Nguyễn gọt táo cho Chính Trực, cười nhìn cháu gái, thỏa mãn nói: "Thấy có người chăm sóc con, bà nội yên tâm rồi."

Mũi Nguyễn Ức đau xót, nghiêng đầu.

Kỳ thật ngoài kia có rất nhiều người hâm mộ một nhà bọn họ.

Hâm mộ cô sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng.

Hâm mộ bà nội quyền cao chức trọng, tài lực phong phú.

Nhưng có ai biết, đến giờ phút này, đầu tiên nhọc lòng vì con gái, sau lại rưng rưng đưa con gái xuất gia, tuổi tác khó lường nâng đỡ cháu gái, suốt quá trình vẫn lo sợ, cái gọi là hạnh phúc khi về già...bất quá đều là gạt người.

"Tiểu Tâm muốn qua đây, bị bà nội Sở của con ngăn lại." Nguyễn Thu nhìn cháu gái, "Chính Trực, con đừng ghi hận nó, nó cũng là đứa nhỏ đáng thương."

Nguyễn Ức không nói, cô mím môi, cảm giác bản thân thật mệt mỏi, nhắc tới Mục Tâm liền làm cái trán đau hơn.

Bà nội thấp giọng nói: "Đứa bé kia bản tính không xấu, chúng ta đã khuyên nó rồi, con bé vẫn luôn trầm mặc, đảo mắt cũng không có hồn. Nó chính là không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng, Chính Trực, con còn nhớ khi vừa tốt nghiệp đại học, con sinh bệnh một lần không?"

Làm sao không nhớ được?

Lần đó, bệnh viện thông tri bệnh tình nguy kịch.

Sốt cao thiêu đốt suốt một tuần, Nguyễn Ức cảm giác như mình sắp đi theo mẹ.

Bà nội nhìn cô, đôi mắt sâu kín nói: "Lúc ấy trong nhà đã chuẩn bị, tuy rằng...khó có thể tiếp thu, nhưng bác sĩ nói khiến lòng chúng ta đều lạnh, con có biết, lúc ấy Tiểu Tâm nói gì với bà nội Sở của con không?"

Nguyễn Ức nhìn đôi mắt của bà, cô chưa bao giờ biết, chỉ là khi đó, mỗi lần tỉnh lại, trước mắt cô đều là Mục Tâm, cũng hồng mắt nắm lấy tay cô như điên rồi, như thế nào cũng không buông.

Bà nội cười có chút chua xót: "Con bé nói, bà nội, nếu Chính Trực thật sự có chuyện gì, con cũng không sống nổi nữa, con có thể cùng em ấy táng bên nhau được không? Nếu không được, hãy rải tro cốt của con quanh mộ Chính Trực, như vậy con có thể tiếp tục bảo vệ em."

Nguyễn Ức nghe, trong lòng không biết có cảm giác gì, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống khuôn mặt.

Đối với Mục Tâm, tuy rằng cô chưa bao giờ để cô ấy tiến vào lòng.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, cô ấy thật sự như một người chị gái luôn bảo hộ bên người mình.

Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình?

Nhớ rõ thời điểm mới tiến vào tổng công ty, rất nhiều nhân viên cấp cao lâu năm không phục, không thiếu những lần muốn đẩy ngã cô.

Cô có thể ẩn nhẫn, nhưng Mục Tâm tính tình nóng nảy, trực tiếp mắng hết từ người này đến người khác.

Sau đó...

Tuy rằng vẫn không phục, nhưng không còn ai dám trực tiếp nghi ngờ Nguyễn Ức.

Nguyễn Ức từng chút rửa sạch, từng chút bồi dưỡng hệ thống của chính mình, cuối cùng, Mục Tâm lại bất an, không phải sợ bị Nguyễn Ức khai trừ, mà sợ Nguyễn Ức về sau không bao giờ cần mình nữa.

Bà nội rời đi.

Tiểu Vũ trở lại, trong mắt đều là tơ máu, căn bản không ngủ yên, nghỉ ngơi một lát ngược lại càng làm mệt mỏi.

Cô đi vào liền thấy Nguyễn Ức nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc, sắc trời đã đen, giống như ánh mắt ảm đạm không ánh sáng của cô ấy.

Hai người đã ở bên nhau đủ lâu.

Tiểu Vũ cũng có thể chạm vào tâm tư cô ấy, cô đến gần, ôm Nguyễn Ức vào trong lòng, Nguyễn Ức nhẹ nhàng dựa vào, ngửi mùi hương trên người cô, rất lâu sau, mới sâu kín hỏi: "Tiểu Vũ, cậu nói xem, có phải mình quá tàn nhẫn vô tình không?"

Cô thật sự không biết nên đối xử với Mục Tâm thế nào.

Cô ấy là chị.

Cô là em.

Kể cả khi không có Tiểu Vũ, cả đời này hai cô cũng không có khả năng.

Tiểu Vũ vuốt lưng Nguyễn Ức trấn an: "Không phải, Chính Trực của mình, so với người khác đều dịu dàng hơn."

Chỉ là người khác cũng không biết.

Cô răn dạy một vị giám đốc, nhưng ngay sau khi người này rời đi, còn trải đường để anh ta có thể mở một tiệm cà phê chống đỡ việc nhà.

Cô sẽ cố tình để ý Lý Yên, giúp Lý Yên có thể chăm sóc Nữu Nữu.

Con chó hoang Tiểu Vũ thường cho ăn dưới lầu, cuối cùng cũng là cô tìm một cơ sở chuyên thu nuôi.

Cô làm rất nhiều, nhưng không nói với ai.

Rất nhiều người bị bề ngoài lạnh nhạt của Nguyễn Ức làm cho sợ hãi, không tin vào phần nhẹ nhàng của cô.

Giọng nói của Tiểu Vũ thật mềm mại: "Thật ra, Chính Trực, đôi khi, khí chất của người với người không nhất định phải một bên áp đảo một bên, như vậy cả hai chỉ có tổn thương mà chẳng được lợi gì."

Cô phát hiện Nguyễn Ức cùng Mục Tâm có đặc điểm rất mạnh mẽ.

Hai cô đều hiếu thắng, đều khí phách, đều quật cường.

Ai cũng sẽ không nói lời mềm mỏng, nên mỗi khi hai người tranh chấp, khẳng định sẽ luôn là trời băng biển lửa, không thể dung hòa.

Giống như lần đó, máu tươi dọa chết Tiểu Vũ.

Nguyễn Ức trầm mặc, như đang suy tư gì.

Ý nghĩ của Tiểu Vũ trước sau cũng không giống các cô, tuy rằng đôi khi có vẻ non nớt, nhưng cũng là xảo diệu tìm lối tắt.

Tiểu Vũ nghĩ ngợi nói: "Như mẹ với dì của mình, hai người đấy chính là điển hình gặp mặt liền véo, nhưng sau khi có cha thì tốt rồi, cha nói với mẹ, con người đều ăn mềm không ăn cứng, tính tình lại táo bạo, một chút đều muốn bùng cháy, nếu không cho người ta cơ hội để phát huy, người ta cũng không có cách nào, Chính Trực, cậu hiểu ý mình không?"

Kỳ thật khi nói lời này, cô cũng thấp thỏm bất an.

Rốt cuộc, người trong lòng đường đường là Nguyễn tổng, kiêu ngạo như vậy, làm sao sẽ dễ dàng nghe ý kiến của tay mơ như mình.

Nguyễn Ức chăm chú nhìn Tô Tiêu Vũ, đôi mắt cô luôn đen nhánh như vậy, chỉ là sinh bệnh làm lộ thêm một phần yếu ớt: "Ừ, mình hiểu."

Tiểu Vũ mỉm cười.

Nguyễn Ức: "Cậu muốn mình không giận, khiến chị ấy tức chết."

Tiểu Vũ:...

A a a a! Nguyễn tổng, cậu không cần hơi tí là vặn vẹo mình như thế!

Mục Tâm đến đây vào ngày thứ ba.

Thời điểm tiến vào, cô có vẻ còn mệt mỏi hơn so với Tiểu Vũ, cảm giác như đã lâu không ngủ.

Cô nhìn Tô Tiêu Vũ, khó được bình tĩnh: "Tôi có thể nói chuyện riêng với em ấy một chút được không?"

Tiểu Vũ trầm mặc trong chốc lát, cô nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức không nói gì, cô gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy cậu đừng đánh cô ấy nha."

Mục Tâm:...

Cô cười.

Lần đầu tiên cảm thấy Tô Tiêu Vũ có điểm đáng yêu.

EQ của Tô Tiêu Vũ quả thật rất cao, cô hiểu được cách hóa giải lửa giận của chính mình, Mục Tâm trầm mặc trong chốc lát, chẳng lẽ đây là nguyên nhân Chính Trực thích tên này?

Hai cô đều là hai con nhím, đều đem mặt mạnh nhất sắc nhọn nhất của mình đối mặt với thế giới, đều sẽ không biểu đạt chính mình.

Nhưng Tô Tiêu Vũ hoàn toàn tương phản.

Tiểu Vũ ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.

Mục Tâm nhìn Nguyễn Ức, ánh mắt vẫn si mê, chỉ là đã dính đầy bi thương: "Em muốn cùng cô ta về gặp cha mẹ sao?"

Nguyễn Ức gật đầu.

Mục Tâm trầm mặc một lát, "Cũng tốt."

Trước kia cô cảm thấy Tô Tiêu Vũ không ổn chút nào, sau mới phát hiện, Nguyễn Ức đã thay đổi, mà phần thay đổi này chính là vì Tiểu Vũ.

Dựa theo tính cách của em ấy trước kia, nhất định sẽ không đồng ý.

Nhưng Chính Trực lại không như vậy.

Hơn nữa, Tiểu Vũ có thể đưa em ấy theo mình về nhà, gặp cha mẹ.

Còn cô thì không thể.

Cha mẹ của cô đã sớm ném cô đi, phỏng chừng còn quên mất họ đã từng có một đứa con gái.

Không ai nói chuyện.

Không khí giữa hai người ít khi yên tĩnh như vậy.

Một lát sau, Mục Tâm đứng dậy nói: "Đến lúc đó tôi lái xe đưa em đi." Cô lại có chút bực bội, một mặt, cô hy vọng Nguyễn Ức hạnh phúc, mặt khác, cô lại điên cuồng ghen ghét Tô Tiêu Vũ, loại cảm tình phân liệt cực đoan này thiếu chút nữa xé nát cô, Mục Tâm gãi đầu: "Tô Tiêu Vũ có cái gì đáng để em trả giá như vậy? Đến nơi thâm sơn cùng cốc, em sẽ không quen, đến lúc đấy khóc lóc muốn về tôi cũng sẽ không quay lại đón em!"

Nguyễn Ức dừng một chút, xoay người nhìn Mục Tâm, đôi mắt sâu lắng: "Được, chị."

Thân mình Mục Tâm cứng đờ, cắn răng quay đầu nhìn Nguyễn Ức: "Không cần gọi tôi là chị!"

Cô lúc còn nhỏ đã rất hy vọng Nguyễn Ức sẽ gọi mình như vậy, nhưng hiện tại, xưng hô nàylại  phá lệ chói tai.

Nguyễn Ức gật đầu, ánh mắt bình tĩnh: "Vâng, chị."

Mục Tâm quả thực giống như quả bóng bị thổi căng, mặt đỏ tai hồng: "Nguyễn Ức!"

Nguyễn Ức nhìn phía trước như u linh, dùng thanh âm người không đền mạng đáp lại: "Ở đâu, chị ~"

Sau đó, cô nhìn không khí, lại nói một tiếng: "Chị ơi ~"