Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 47

Chương 47.

--- Em cầu xin tôi.

Thời điểm Mục Tâm nói lời này, đôi mắt nhìn Nguyễn Ức phiếm ánh si mê tham lam, giống như ác thú Thao Thiết, muốn một hơi đem cô nuốt vào.

Hình ảnh cô lau nước mắt cho Nguyễn Ức, không chỉ thân tín A Sâm, A Luân cùng Lý Yên cũng nhìn thấy.

A Luân lắp bắp kinh hãi, phản ứng đầu tiên là nắm chặt tay, tuy rằng lo ngại Mục Tâm phát cuồng, nhưng nếu dám động đến Nguyễn Ức, cô có liều mạng cũng phải ngăn lại.

Lý Yên phản ứng cực nhanh, đưa tay bắt được cô, A Luân nổi giận đùng đùng nhìn Lý Yên, cô đã quá hiểu Nguyễn Ức, trừ Tiểu Vũ ra, bị người khác đối xử như vậy khẳng định là một loại sỉ nhục khó có thể rửa sạch.

Lý Yên dùng ánh mắt ra hiệu, để cô nhìn đến con dao trong tay Mục Tâm.

Con dao kia vừa mới gây đổ máu.

Trên tay Mục Tâm tuy rằng đã được băng bó, nhưng vẫn còn ẩn ẩn máu thấm ra bên ngoài.

Lúc này A Luân tuyệt đối không thể xúc động.

Nhưng thật ra Tiểu Vũ.

Lý Yên cùng A Luân quay đầu nhìn, Tiểu Vũ hiển nhiên cũng thấy hành động của Mục Tâm, cô giật mình, mờ mịt một lúc.

Cô cũng không biết chuyện giữa Mục Tâm cùng Nguyễn Ức.

Đừng nói là A Luân, dù là Lý Yên, nếu thấy người yêu bị chị gái cô ấy càn rỡ như vậy, khẳng định cũng muốn tóm lấy Mục Tâm hỏi cô ấy đang làm cái gì?

Hoàn cảnh bây giờ càng không thể khống chế.

Trước đây, Tô Tiêu Vũ thật sự đơn giản cho rằng Mục Tâm chẳng qua chỉ là bà chị gái nóng tính của Nguyễn Ức, mỗi lần đến đều phải cãi nhau một trận.

Chính là hành động vừa rồi của Mục Tâm...là việc một chị gái sẽ làm sao?

Mục Tâm tất nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt của Tiểu Vũ, cô cười lạnh, nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn lại.

Bác sĩ vừa thấy không ổn, lòng bàn chân run rẩy, nhanh chóng chạy mất.

A Luân cùng Lý Yên đều khẩn trương, sợ Tiểu Vũ kích động sẽ nảy sinh tranh chấp với Mục Tâm.

Tuy rằng là địa bàn của nhà họ Nguyễn, nhưng dù sao cũng là bệnh viện, nếu làm loạn, không chỉ không giải quyết được gì, tập đoàn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tiểu Vũ chậm rãi đi đến, cô nhìn Mục Tâm, trong mắt Mục Tâm đầy lửa giận, từng ngọn lửa quả thực muốn đốt cháy tất cả.

Cách làm của Tiểu Vũ lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Cô nhìn vào đôi mắt Mục Tâm, tay vô tình "giành lấy" con dao trong tay Mục Tâm: "Mục tổng, tay cô bị thương rồi, gọt táo tiếp sẽ khó chịu, vẫn là để tôi làm đi."

A Luân:...

Lý Yên:...

Mục Tâm:...

Tiểu Vũ đối với đồ ăn ngon luôn có tay nghề rất tốt, Mục Tâm cảm giác chính mình ngập đầy lửa giận, như vừa nện một quyền thật mạnh vào bọt biển, kỳ thật cô còn rất chờ mong có thể chọc tức Tô Tiêu Vũ, nhìn xem sinh viên vừa tốt nghiệp có bản lĩnh gì để phát giận cùng mình.

A Sâm đã đến gần, cúi đầu nói bên tai Mục Tâm: "Đại tiểu thư, Từ Ảnh Như tới."

Mục Tâm dừng một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh quét một lượt quanh phòng, đi ra ngoài.

Người vừa mới đi.

Tiểu Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn Lý Yên: "Chị Yên, nhanh đi lấy giúp em chậu nước."

Ai ôi.

Cái bà Mục Tâm nóng nảy này, không biết Chính Trực nhà cô có bao nhiêu sạch sẽ sao?

Nguyễn Ức dường như nằm không yên ổn, thân mình căng gắt gao như dây cung, Tiểu Vũ nghiêng xuống, dịu dàng vuốt tóc cô, như dỗ dành em bé: "Được rồi được rồi, đừng giận, mình không phát cáu với chị ấy, trong tay chị ấy còn cầm dao, ánh mắt như thể sẽ xông lên cắt cổ mình bất cứ lúc nào, mình cũng lấy được dao rồi, chị ấy đã đi ra ngoài."

A Luân ở bên cạnh nhìn đều sợ ngây người.

Chỉ bởi một câu của Tiểu Vũ, thân thể của Nguyễn tổng đã thả lỏng.

Lý Yên bê chậu nước đến, Tiểu Vũ quay đầu lại có chút ngượng ngùng nhìn hai người.

Lý Yên túm A Luân cùng đi ra ngoài.

A Luân đi đến cửa còn không yên tâm ngó vào, cô nhìn thấy Tiểu Vũ lau mặt cho Nguyễn Ức, lải nhải như bà cô già: "Ừ ừ ừ, cậu rất giận đúng không? Rất muốn tắm đúng không? Cố chịu một chút ha."

Rút một điếu thuốc từ trong túi, A Luân mở cửa sổ, thở ra một hơi, sâu kín nói: "Em rốt cuộc cũng hiểu, vì sao Nguyễn tổng của chúng ta khăng khăng một mực với Tiểu Vũ như vậy."

Lý Yên cười: "Ừ, đúng vậy."

Người ấm áp như vậy, ai lại chẳng muốn đến gần.

Tiểu Vũ đau lòng muốn chết.

Cô dịu dàng từng chút giúp Nguyễn Ức lau mặt: "Chị cậu là tính tình gì vậy chứ, thật đáng sợ, cậu yên tâm đi, mình không ngốc đến mức xung đột cùng cô ấy."

Nguyễn Ức không động đậy, nằm đấy thật bình thản, quanh mũi đều là mùi hương của Tiểu Vũ làm cô yên tâm.

Tiểu Vũ đổi nước vài lần, giúp cô lau toàn thân, trên người Nguyễn Ức, dấu vết hoang đường của các cô còn chưa mờ đi, cô thở dài: "Cậu phải nhanh khỏe lên, khỏe rồi mình sẽ đưa cậu về nhà gặp cha mẹ, chúng ta cùng nghỉ ngơi một chút."

Bác sĩ nói với Tiểu Vũ, thân thể của Nguyễn Ức thật sự không lạc quan, đã căng thẳng quá lâu, yêu cầu phải nghiêm túc điều trị.

Tiểu Vũ vừa đau lòng vừa tức giận, đừng nhìn Nguyễn Ức giờ đây như đã bị Tiểu Vũ làm tan chảy, chính là nhiều năm nay từ nhỏ đến lớn, cô ấy có thói quen không đổi, luôn cưỡng bách chính mình

Lần này nếu không phải ngất đi, Nguyễn Ức vẫn sẽ không thả lỏng.

Tiểu Vũ dịu dàng xoa đầu Nguyễn Ức, mái tóc thật mềm mại, cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, tim đập thình thịch, nhịn không được hôn lên môi người yêu: "Mình giúp cậu tiêu độc. Cậu không nói gì tức là đồng ý rồi nhé."

Trước kia, phòng bệnh trong trí nhớ của Nguyễn Ức đều là mùi thuốc sát trùng.

Rất nhiều lần, khi bị bóng đè, cô sẽ mơ thấy cảnh tượng khi còn nhỏ.

Nơi nơi đều là bác sĩ mặc áo blouse trắng đi qua đi lại, gương mặt hoảng loạn của mẹ, ánh mắt lo âu của bà nội.

Hiện giờ có Tiểu Vũ, dòng nước ấm mang tên hạnh phúc như thủy triều dâng trào, đánh sâu vào trái tim vỡ vụn, làm đôi mắt của cô có chút nóng lên.

"Khụ, ngượng ngùng, quấy rầy."

Thời khắc mấu chốt, các bà lão không có mắt sẽ luôn xuất hiện. Bà nội Nguyễn ôm hoa đi vào, phía sau là một người phụ nữ lớn tuổi mặc áo gió màu trắng, thoạt nhìn vẫn đặc biệt trẻ.

Tiểu Vũ đã gặp bà nội Nguyễn, cảm giác đặc biệt thân thiết, một chút xa lạ cũng không có.

Nhưng một vị khác, bà nội Sở, trước nay cô chưa được gặp.

Đôi mắt Tiểu Vũ thẳng lăng nhìn bà nội Sở, Sở Thanh hồi trẻ chính là người đẹp có tiếng, hơn nữa còn là bác sĩ, tuy rằng trên khuôn mặt cũng có nét thanh lãnh như Nguyễn Ức, nhưng đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Bà nội Sở nhìn chằm chằm Tiểu Vũ một lát, vành mắt đột nhiên đỏ hồng: "Tốt, tốt rồi."

Bà nội Nguyễn quay đầu lại, vươn cánh tay ôm bả vai vợ mình.

Bà biết, phu nhân đang nhớ con gái.

Tiểu Vũ cùng ni sư Ức Niệm, ở điểm nào đó vẫn có nét giống nhau.

Bà nội Sở trao đổi cùng bác sĩ chủ trị, bà lật xem chẩn đoán của Nguyễn Ức và các loại kiểm tra đã làm, mày nhăn gắt gao.

Trong phòng bệnh.

A Luân kể rõ sự tình từ đầu đến cuối cho Nguyễn Thu, Nguyễn Thu trầm mặc nghe, bà ngồi trên sô pha, Tiểu Vũ lần đầu tiên cảm giác được khí tràng không giận tự uy của bà chủ tịch.

Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng bà chỉ cần ngồi ở kia trầm mặc, liền không một ai dám lên tiếng.

Qua hồi lâu, Nguyễn Thu nhẹ nhàng thở dài: "Oan nghiệt."

A Luân cúi đầu không dám nói lời nào, Nguyễn Thu nhàn nhạt: "Là nhà họ Nguyễn chúng ta thiếu đứa nhỏ này, nhiều năm như vậy, ta đã sớm xem Tiểu Tâm như đứa bé của chính mình, bản tính nó không xấu, chỉ là quá mức cố chấp."

A Luân có chút đau lòng vì Nguyễn Ức, cô từ nhỏ đã theo Nguyễn Ức lớn lên, chưa bao giờ thấy cô ấy chịu ủy khuất.

Nguyễn Thu nhìn A Luân, biết trong lòng cô đang nghĩ gì, cười cười, ngược lại nhìn Tiểu Vũ: "Có phải bà nội quấy rầy con không?"

Mặt Tiểu Vũ lập tức đỏ lên.

Nguyễn Thu cong môi: "Ta đã hỏi qua bác sĩ, Chính Trực là quá mệt nhọc, cần nghỉ ngơi quan sát mấy ngày, sau đó bà nội sẽ sắp xếp chuyện công ty, để con đưa con bé về quê chăn trâu được không?"

Thân mình Tiểu Vũ cứng đờ, khϊếp sợ nhìn Nguyễn Thu.

Này này này...bà chủ tịch biết ý tưởng của mình sao?

"Quê của con không có trâu."

Tiểu Vũ cũng không dám trực tiếp trói Chính Trực đưa về, tính cách của Nguyễn tổng, cô còn không hiểu sao?

Nguyễn Thu cười sang sảng: "Vậy dẫn về làm con dâu nuôi từ bé đi."

Tiểu Vũ:...

Lần đầu tiên trong cuộc đời gặp được bà nội như vậy.

Mục Tâm biết hai bà lão tới.

Cô vẫn luôn không lên tiếng, yên lặng ngồi trên ghế dài.

Trời chiều rơi xuống.

Từ sớm đến tối, cái gì cô cũng không ăn, nếu không phải bị bác sĩ cưỡng ép, nước cũng sẽ không uống.

Quanh ghế đều là tàn thuốc.

Một điếu lại một điếu rơi xuống.

Mỗi một điếu đốt lên, cô đều muốn nói với chính mình, buông đi, Mục Tâm, buông đi, em gái đang thật hạnh phúc.

Chính là càng hút, đôi mắt của cô càng hồng, chuyện khi còn nhỏ hiện lên như thủy triều vỗ bờ.

Thời điểm lên sơ trung, Mục Tâm mới có "tư cách" học tập cùng Nguyễn Ức.

Khi đó, để không bị bỏ lại quá xa, cô trên cơ bản đều đọc sách trắng đêm.

Còn Nguyễn Ức lại không quá bị khuôn phép trói buộc, từ nhỏ cô đã thanh thanh lãnh lãnh, vô luận là học tập, sinh hoạt, bạn bè hay công ty, cô cũng không để bụng chuyện gì.

Thậm chí ngoài giờ học với giáo viên, cô cũng không đọc sách quá nhiều.

Mục Tâm có vài lần tự tin gấp sách xuống, muốn giáo viên đến kiểm tra để thắng Nguyễn Ức.

Nhưng Nguyễn Ức mỗi lần đều đi học sớm mười phút, cầm sách bình tĩnh đọc một lần.

Sau đó, nói làu làu.

Mục Tâm ghen ghét lại hâm mộ, cô có chút không hiểu, ông trời vì sao không công bằng như vậy, mọi chuyện tốt đẹp trên đời đều bị Nguyễn Ức chiếm lấy.

Thẳng đến một ngày Quốc tế thiếu nhi.

Bà nội Nguyễn tâm tình tốt, nói một tiếng cùng lão phu nhân, sau đó dẫn Mục Tâm cùng Chính Trực về cô nhi viện.

Đôi mắt của bà vẫn luôn nhìn rõ, bé Mục Tâm vẫn luôn nghĩ gì, nhớ thương gì.

Mục Tâm vừa mới lên xe còn tưởng rằng lại phải đi huấn luyện gì đấy, khi đến nơi, đôi mắt cô lập tức trợn to, lộc cộc từ trên xe bò lên, động tác quá mạnh, khiến Chính Trực ngồi phía sau đang ôm búp bê vải xuất thần cũng bị kinh động.

Đôi mắt Mục Tâm lập tức đỏ lên, vẫy tay hướng về phía viện trưởng đã đứng chờ ở cửa, lớn tiếng gọi: "Mẹ, mẹ!"

Chính Trực dừng một chút, kinh ngạc nhìn Mục Tâm.

Thời gian tiếp xúc cùng Mục Tâm đã không ít, cô cảm thấy chị này kỳ quái, tính tình cũng không tốt, luôn có khoảng cách với người trong nhà, với các bạn nhỏ lại vô cùng táo bạo, không vui một cái liền đánh người.

Chưa bao giờ nhìn thấy chị ấy như vậy.

Viện trưởng là một người phụ nữ trung niên, nhanh chóng chạy đến, dường như nhung nhớ cực kỳ, cũng bất chấp lễ phép mở cửa xe, ôm bé Mục Tâm xuống, lập tức hôn lên khuôn mặt cô, "Được rồi được rồi, Tiểu Tâm béo, rất đẹp."

Vừa nói, nước mắt của viện trưởng cũng rơi xuống.

Rất nhiều bạn nhỏ ở cô như viện đều chạy đến như đã được hẹn trước.

"Tiểu Tâm!"

"Là Tiểu Tâm!"

"A a a, chị Tiểu Tâm đã trở lại!"

.......

Mục Tâm bị đám người vây quanh ở giữa, bị người này ôm một chút, người kia sờ đầu một cái.

Nguyễn Ức ở bên cạnh nhéo búp bê vải nhìn, không biết làm sao, trong lòng đặc biệt hâm mộ.

Đã lâu rồi cô chưa gặp hai mẹ.

Mẹ Sở không khỏe, được mẹ Nguyễn dẫn đi tìm nơi non xanh nước biếc an dưỡng.

Cô rất luyến tiếc, nhưng chưa bao giờ nói ra.

Mãi cho đến lúc ăn trưa, không khí mới hòa hoãn một ít.

Viện trưởng nhìn Nguyễn Thu có chút ngượng ngùng: "Nguyễn tổng, cũng không có gì ngon để chiêu đãi, chỉ có một ít cơm nhà làm."

Nguyễn Thu gỡ kính râm xuống, hòa ái nói: "Viện trưởng vất vả rồi, đừng khách khí như vậy, tôi vừa lúc đưa Chính Trực đến nhìn xem."

Có thể nói Chính Trực từ nhỏ liền không cần phiền não về tiền tài vật chất gì cả, chỉ cần cô muốn, chỉ cần cô mở miệng, bà nội khẳng định lập tức làm được.

Cô cũng muốn được trải nghiệm một chút xem những đứa trẻ khác sinh hoạt như thế nào.

Nguyễn Ức mặc váy da âu phục sạch sẽ, buộc hai bím tóc nhỏ, làn da trắng nõn như sứ, trên người còn có hương thơm.

Mấy bạn nhỏ cô nhi viện vừa ăn cơm vừa trộm nhìn, ai cũng không dám tiến lên.

Có bạn lén hỏi Mục Tâm, "Tiểu Tâm, đấy là ai?"

Mục Tâm trầm mặc trong chốc lát, nói: "Các cậu ăn đi, đừng hỏi."

Kỳ thật cô cũng rất muốn nói đấy là em gái mình, nhưng không biết vì sao, khi về lại nơi này, cô lại đột nhiên cảm thấy tự ti, cảm giác hai người vốn không cùng một thế giới, mình căn bản không xứng đáng làm chị gái của em ấy.

Bữa cơm này thật vui vẻ, đến thời điểm phải đi, Mục Tâm khóc nghẹn đến mức khuôn mặt đổi màu như quả cà tím, ôm viện trưởng không buông tay.

Viện trưởng cũng kiên trì không ngừng gạt nước mắt.

Bé Chính Trực đứng nhìn từ xa, nhẹ giọng hỏi: "Bà nội, hay để chị ấy trở về đi?"

"Cái gì?"

Nguyễn Thu cho rằng mình nghe nhầm, không thể tưởng tượng nhìn cháu gái, Chính Trực không trả lời, chỉ cúi đầu đùa nghịch búp bê: "Chị ấy vốn rất hạnh phúc."

Nguyễn Thu chấn kinh rồi.

Không thể tưởng tượng được cháu gái mình sẽ nói ra lời như thế.

"Con bé ở đây khả năng sẽ ăn không đủ no, còn có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm, về sau đi học cũng sẽ khó khăn." Nguyễn Thu giải thích với cháu gái, tuy rằng bà không tán thành cách làm của mẹ mình, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Bé Chính Trực mím môi, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu cười: "Phải không, bà nội."

Một tiếng này khiến nước mắt Nguyễn Thu rơi xuống, tuy rằng Chính Trực không nói gì thêm, nhưng bà vẫn có thể cảm giác được đôi mắt cháu gái đang ướŧ áŧ.

Đúng vậy, rốt cuộc cái gì mới là hạnh phúc.

Chính Trực, con bé thật sự hạnh phúc sao?

Trên đường về.

Mục Tâm vẫn luôn nức nở, tinh thần chưa phục hồi, Chinh Trực đưa cho cô một tập giấy.

Mục Tâm nhận lấy, lau khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước, "Cảm ơn em hôm nay đã đi cùng chị."

Đứa bé này chính là như vậy, từ nhỏ tính tình đã không tốt, nhưng đối với Chính Trực vẫn luôn nhẹ nhàng.

Nguyễn Thu trộm quan sát hai bạn nhỏ.

Chính Trực không đáp lại.

Mục Tâm nhỏ giọng hỏi: "Em sẽ xem thường chị sao?"

Xem thường?

Chính Trực nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Em hâm mộ chị."

......

Mục Tâm tuy rằng còn ít tuổi, chỉ số thông minh cũng không cao bằng Nguyễn Ức, nhưng trải nghiệm từ nhỏ cũng khiến cô hiểu chuyện hơn người khác, cô nhìn Nguyễn Ức, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Trên đường về.

Mục Tâm không khóc nữa, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận.

Tuy rằng cô nhớ cô nhi viện, nơi đó có rất nhiều người cũng nhớ cô, nhưng các bạn nhỏ này cũng có bạn bè của riêng mình.

Nhưng ở nơi này, Chính Trực chỉ cô đơn một mình.

Về sau, cô phải ở bên em ấy.

Từ đó, Mục Tâm rốt cuộc không phản nghịch như trước, lão phu nhân vui mừng nhận ra, cô cũng dần dần xem nơi này như nhà mình, đối xử với Chính Trực càng tốt hơn, tuy rằng vẫn sẽ cãi nhau, nhưng mỗi lần đều là Mục Tâm cúi đầu nhận sai.

Hai đứa nhỏ ồn ào, người lớn cũng không nghĩ nhiều, ai cũng không biết phần tâm tư kia của Mục Tâm.

Không nghĩ đến...không nghĩ đến...

Vừa rồi, Từ Ảnh Như tìm Mục Tâm.

Cô cho rằng Mục Tâm xuống tay với Tiểu Vũ, đôi mắt đỏ au: "Cô không thể làm như vậy, Nguyễn tổng sẽ hận cô cả đời!"

Một câu này thành công đốt lên lửa giận của Mục Tâm, cô hút thuốc nhìn Từ Ảnh Như: "Cô Từ, bản thân mình cũng tự khó bảo toàn, còn nhàn nhã quan tâm người khác?"

Từ Ảnh Như cắn môi: "Không phải cô yêu Nguyễn tổng sao? Yêu một người sẽ không tàn nhẫn như vậy."

Lòng cô đã loạn thành một đống, lo sợ Tiểu Vũ sẽ chịu liên lụy.

Mục Tâm dập thuốc, lạnh lùng nhìn Từ Ảnh Như: "Tôi bảo cô làm chuyện này, cô không làm, còn dám nghi ngờ tôi."

Từ Ảnh Như gắt gao nhìn chằm chằm Mục Tâm: "Yêu một người không phải làm như cô, cách cô yêu khiến người ta sợ hãi."

"Đúng không?" Mục Tâm quay đầu, nhàn nhạt: "Đó là vì cô trước nay không giống tôi yêu một người như vậy."

Yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, yêu muốn hủy diệt chính mình.

Cô như vậy, chẳng lẽ Nguyễn Ức không giống sao?

Ha ha.

Vậy mà em ấy sắp đặt người bên mình, muốn bảo vệ Từ Ảnh Như.

Bảo vệ tình địch của em ấy.

Vì cái gì?

Tất nhiên là để ranh con Tô Tiêu Vũ kia yên tâm.

Nhìn xem, Tô Tiêu Vũ sẽ chỉ làm Chính Trực thương tâm khổ sở, nếu là cô, có được Chính Trực, tuyệt đối sẽ không nhìn đến bất kì người nam người nữ nào khác.

Thời điểm Mục Tâm lại móc ra một điếu thuốc, bà nội Sở đi đến bên người cô, Mục Tâm nhìn bà bằng đôi mắt đau xót, "Bà nội..."

Cô cúi đầu, lòng tràn đầy hổ thẹn.

Cô biết, bà nội nhất định hận chết mình.

Hận trong nhà nuôi một con bạch nhãn lang.

Bà nội Sở lại hơi cười, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Mục Tâm như khi còn nhỏ: "Được rồi, đói bụng chưa? Về nhà, bà nội làm cho con món tôm con thích."

Nếu là trách móc nặng nề còn tốt.

Dịu dàng như vậy làm Mục Tâm càng chịu không nổi, cô cắn môi, từng giọt nước mắt rơi xuống: "Thật xin lỗi, bà nội...con...không muốn như vậy, không muốn..."

Cô thật sự không muốn.

Nhưng cô không thể khống chế được mình, cũng không biết làm sao.

Bà nội Sở ôm Mục Tâm, nhẹ nhàng vỗ về bên vai, cũng không nhiều lời, để cô khóc thút thít, để cô giải tỏa, để cô dần điều chỉnh chính mình.

Ước chừng năm phút.

Mục Tâm mới ổn hơn một chút, cô nhìn bà nội: "Con muốn đến xem Chính Trực."

Cô vẫn không yên tâm.

Bà nội Sở gật đầu, nhìn tay cô: "Về sau, không cần như vậy."

Mục Tâm gật đầu, sửa sang lại cảm xúc, đi theo bà nội đến phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn một mình Tiểu Vũ, Nguyễn Thu cùng A Luân đã ra ngoài không biết làm gì.

Bà nội Sở cùng Mục Tâm thấy cô ngồi bên giường Nguyễn Ức, nói chuyện phiếm cùng người đang ngủ say.

Tiểu Vũ nhìn Nguyễn Ức, nhỏ giọng nói: "Bà nội nói nếu cậu cứ nằm như vậy, sau hai ngày chân tay sẽ bị thoái hóa, không xoa bóp gì đó sẽ bị tê mỏi."

Bà nội Sở:...

Mục Tâm:...

Tiểu Vũ xoa chân cho Nguyễn Ức, vẻ mặt cao thâm khó đoán: "Tuy mình không hiểu y học, nhưng cũng cảm thấy bà nội lừa mình, làm sao sẽ tê mỏi được? Làm sao sẽ không có cảm giác gì? Chính Trực, mình xem thử được không?"

Nguyễn Ức ngủ rồi, sao có thể nói chuyện.

Tiểu Vũ nhếch môi cười: "Lại yên lặng đồng ý rồi? Dạo này cậu rất ngoan nha."

Bà nội Sở:...

Mục Tâm:...

Bà nội Sở đã gặp vô số người bệnh cùng người nhà, phần lớn đều khổ sở nặng nề, Tiểu Vũ như vậy vẫn là người đầu tiên.

Cô không giống người đến chăm sóc, mà giống kẻ thừa cơ hội đến bắt nạt Chính Trực.

Tiểu Vũ cười xấu xa đi đến cuối giường, xốc chăn lên, cúi đầu hôn xuống chân Nguyễn Ức, miệng nỉ non: "Để mình nhìn xem có thật là không cử động được hay không?"

Tra tấn như vậy đối với Nguyễn Ức mà nói quả thật là khổ hình, loại cảm giác này...so với Mục Tâm uy hϊếp còn khó chịu hơn.

Nhưng lại tê dại ngọt ngào.

Bà nội Sở căng thẳng, quay sang nhìn Mục Tâm.

Không xong, vừa dỗ mãi mới được.

Hai mắt Mục Tâm đỏ au, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức một quyền đập nát cửa thủy tinh đi vào bóp chặt tên kia.