Ông Xã Là Giáo Sư

Chương 15

Trở lại trên giường, nhớ tới anh vừa hôn tôi, đáy lòng không nhịn được suy đoán, anh rốt cuộc là có ý gì?

Một lúc lâu, chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi nhận điện thoại ----

"Alo --" Sắc mặt của tôi trắng bệch, tay chân lạnh buốt, nghe xong được vài phút, tôi chỉ nói: "Con lập tức trở về."

☆     ☆     ☆

Vội vàng thu dọn hành lý, tôi đón chuyến tàu gần nhất trở về Chương Hóa.

Bất an ngồi xuống, khẩn trương vặn vẹo hai tay, trong lòng tôi còn đang bị khϊếp sợ chuyện dì Kỉ ở điện thoại nói cho tôi biết.

Cha bị tai nạn xe!

Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Cha đi xe luôn luôn rất cẩn thận! Không biết bị thương có nghiêm trọng không.....

Hiện tại tôi cảm nhận được tư vị "Lòng nóng như lửa đốt."

Lo lắng hơn hai giờ, xe lửa cuối cùng tiến vào nhà ga. Ra khỏi nhà ga, tôi ngay lập tức đón taxi thẳng đến bệnh viện.

Tới bệnh viện, tôi vội vàng tìm dì Kỉ nói cho tôi biết số phòng.

"Cha." Tôi chạy về phía cha đang nằm trên giường.

Tay và chân của cha đã được băng bó trên mặt là vết trầy xước nhỏ, mà cha chính là đang ngủ.

"Tiểu Tuyết, con đã trở về." Dì Kỉ vui vẻ nói.

Tôi quay lại nhìn dì gật đầu một cái. "Dì Kỉ."

"Không ngờ con nhanh như vậy đã trở lại, con nhất định rất vội?"

Tôi thản nhiên mà nói: "Tàm tạm."

Dì cười nói: "Ba của con biết con trở về, sẽ rất vui."

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện." Tôi sợ ầm ĩ ảnh hưởng đến cha nghỉ ngơi.

"Được." Dì nhìn cha tôi một cái, lập tức đi ra ngoài.

Chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống, tôi lập tức hỏi: "Tình trạng của ba như thế nào?"

"Bác sĩ nói đều là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, chỉ là ở lại một vài ngày quan sát, xem có tổn thương đến não không." Dì Kỉ nói rất rõ ràng.

Nghe dì Kỉ nói xong, tôi cuối cùng cũng thở nhẹ nhõm, may mà cha không có gì lo ngại. Chỉ có điều, tôi đau lòng khi thấy cha chịu đau về xá© ŧᏂịŧ.

"Tiểu Tuyết, con có thể trở về thật là tốt!" Dì Kỉ vui vẻ mà nói, nhưng sau đó lại thở dài. "Chính là ba của con không cho dì nói cho con biết."

Tôi hơi nhíu mày: "Tại sao?"

"Ba sợ con lo lắng."

Cha vậy mà...........

Trong lòng tôi thoáng chốc trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, cha lúc nào cũng như vậy, còn sợ tôi sẽ lo lắng, thật là!

Dì Kỉ nói tiếp: "Thực ra cha rất nhớ con, muốn gặp con, nhưng lại sợ con thay cha lo lắng."

Đây là thật chăng? Cha nhớ tôi? Tôi tưởng rằng cha có dì Kỉ và em trai Vũ Hiên là đủ rồi.... Phải nói, đây là một cú sốc lớn đối với tôi.

"Tiểu Tuyết, dì biết con vẫn không có cách gì chấp nhận dì, nhưng mà....."

"Được rồi. Dì Kỉ, điều dì muốn nói, con đều hiểu." Tôi cắt ngang lời nói của dì.

Tôi thừa nhận tôi là một người trầm tính, trong khoảng thời gian ngắn tôi không cách nào tiếp thu nhiều như vậy được.

Tôi vòng vo chuyển đề tài. "Vũ Hiên đâu?"

Nhắc tới Vũ Hiên, cả người dì Kỉ trở nên phấn chấn, mặt mày hớn hở mà nói: "Vũ Hiên một mình ở nhà."

Tôi nghĩ đây chính là tình thương của mẹ! Nhìn bộ dàng này của dì Kỉ, không khỏi làm tôi mâu thuẫn, trong lòng không khỏi buồn phiền.

"Vậy dì về nhà đi, con ở đây với cha được rồi." Vũ Hiên ở nhà một mình cũng không tốt.

Dì Kỉ hiểu được lo lắng của tôi. "Vậy cũng được, mai là thứ bảy, Vũ Hiên không phải đi học, mai dì dẫn em nó đến thăm ba."

"Dạ."

"Có chuyện gì, con gọi điện cho dì." Dì lo lắng mà dặn dò tôi.

"Vâng! Con biết rồi."

☆     ☆     ☆

Trở lại phòng bệnh, cha vẫn chưa tỉnh.

Tôi kéo ghế tới bên cạnh giường ngồi xuống, tỉ mỉ nhìn cha.

Cha gầy hơn trước, trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn, tóc cũng bạc dần, cả người hiện ra vẻ già đi rất nhiều.

Mấy năm qua, tôi về nhà số lần rất ít, hơn nữa mỗi lần về đều là vội vàng chạy đi chạy lại, căn bản không có chú ý thay đổi của cha.

Nhớ khi còn bé, cha vì tôi cố gắng siêng năng làm việc, khi đó đối với cha tôi là chỗ dựa tinh thần lớn nhất; tuy là khi đó cha quá bận rộn không thường xuyên quan tâm tôi, nhưng tôi hiểu được những khó khăn của cha. Nhưng mà, tôi tuyệt đối không ngờ được thế giới thuộc về hai cha con chúng tôi, đột nhiên lại xuất hiện thêm một ngưới khác. Tôi không còn là mục đích cố gắng duy nhất đối với cha, vì vậy tôi chạy trốn cái thế giới kia.

Hiện tại, nhìn thấy sự già nua trên khuôn mặt cha, tôi không nhịn được, nghĩ rằng: Tôi đã làm sai sao?

Tôi chăm chú suy nghĩ thì cha tôi đã tỉnh lại.

"Tiểu Tuyết." Cha thấp giọng gọi.

Cha ngọ ngoậy muốn ngồi dậy, tôi vội vàng ngăn cản cha. "Cha, cha nằm nghỉ ngơi cho tốt."

"Tiểu Tuyết! Con thật sự đã trở về." Cha kích động cầm tay của tôi nói.

Tôi nắm lấy tay cha. "Cha xảy ra chuyện như vậy, con có thể không về sao?"

Tôi cố nhịn những giọt nước mắt, không cho rớt xuống.

"Nha đầu ngốc, trầy xước có tí không hề gì, nghe con nói tựa như nghiêm trọng lắm. Cha sớm nói dì đừng cho con biết, kết quả dì Kỉ vẫn nói cho con biết." Cha cười ôn hòa nói.

"Dì Kỉ là nên nói cho con biết." Điều này, dì Kỉ quyết định đúng.

"Hiện tại, cha cảm thấy chỗ nào khó chịu không?" Tôi hỏi cha.

"Không có, con không cần lo lắng cho cha." Sau đó, còn nói: "Ngược lại, trong thời gian qua con có khỏe không?" Trong giọng nói lộ vẻ quan tâm của cha.

"Thời gian qua con rất tốt." Tôi mỉm cười mà trả lời cho cha yên tâm.

Cha vui mừng mà nở nụ cười. "Vậy là tốt rồi."

Đột nhiên, cha tỉ mỉ quan sát tôi, làm cho tôi xấu hổ.

"Cha làm sao vậy?"

"Tiểu Tuyết của cha càng lớn càng xinh đẹp! Nhất định không ít con trai theo đuổi phải không?" Cha vẻ mặt tươi cười nói.

"Cha nghĩ vậy?" Tôi cố tình để cho cha đoán.

Cha đắc ý nở nụ cười. "Con gái của cha tất nhiên sẽ có rất nhiều người theo đuổi, không đúng sao?"

Tôi khẽ nhếch miệng. "Cha, cha đúng là mèo khen mèo dài đuôi."

Nói xong, tôi và cha nhìn nhau cười.

Không biết bao lâu thời gian, tôi không trò chuyện vui vẻ với cha. Không nghĩ tới, lần này cha gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại kéo khoảng cách giữa tôi và cha gần lại, trong trái tim trôi tràn ngập cảm xúc.

"Tiểu Tuyết, hôm nào dắt bạn trai về cho cha xem." Cha có vẻ nghiêm túc rất nhiều.

"Cha, nói việc này hình như vẫn còn quá sớm." Tôi tránh né chuyện này, nhưng lại nhớ tới Lạc Thiệu Nông.

Cha không cho tôi như mong muốn. "Chẳng lẽ con chưa hề thích một ai?"

Đương nhiên là có, người kia chính là Lạc Thiệu Nông, dưới đáy lòng tôi tự nhiên nói ra. Thế nhưng, bây giờ không phải lúc nói với cha. Vì vậy, tôi nói dối cha.

Nhìn thấy vẻ mặt cha thất vọng, tôi vội vàng nói sang chuyện khác: "Cha đói bụng chưa? Muốn con đi mua đồ ăn cho cha ăn không?"

"Không cần, trước khi ngủ dì Kỉ đã mua cho cha ăn rồi." Cha nhìn xung quanh. "Nói đến dì Kỉ, dì đi đâu vậy?"

"Con kêu dì về nhà trước rồi."

Cha gật đầu. "Cũng đúng, để Vũ Hiên ở nhà một mình cũng không an tâm." Nói đến Vũ Hiên, cha lộ ra dáng vẻ tươi cười. "Con cũng về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Con ở lại đây, con không yên tâm để cha lại một mình." Tôi cự tuyệt yêu cầu của cha, tôi không thể nào để cha một mình ở lại bệnh viện.

"Tiểu Tuyết, cha có thể --- "

Tôi cắt ngang lời nói của cha: "Cha không cần nói nữa, con đã quyết định rồi." Tôi kiên quyết nói.

"Con...." Cha thở dài. "Được rồi, tùy theo ý con."

Tôi hài lòng mỉm cười.

"Cha, cha nghỉ ngơi trước đi, con đi mua một ít đồ." Thật ra, tôi đói bụng, tôi phải đi lấp đầy dạ dày của tôi.

"Ừ, con đi đi."