Anh nhìn thấy tôi sao?
"Giang Tuyết, giáo sư Lạc có phải vừa mới nhìn chúng ta?" Tâm Đồng hưng phấn hỏi tôi.
"Ách.... Mình không chú ý."
"Phải không?" Tâm Đồng không để ý mà trả lời, cô vội vàng nhìn giáo sư Lạc. "Giáo sư Lạc thật là đẹp trai a....." Tâm Đồng cao hứng mà kêu to."Bạn xem, anh lại nhìn chúng ta! Không phải lần trước ở nhà ăn ngồi cùng chúng ta ăn cơm, do đó mà nhớ rõ chúng ta chứ?"
"Không biết." Tôi lãnh đạm trả lời.
Tâm Đồng liếc tôi một cái: "Bạn xem, bạn lại bộ dạng lạnh lùng. Người ta tốt xấu thế nào cũng cùng chúng ta ăn cơm một lần, bạn không thể quan tâm một chút sao?"
Cái gì cùng ăn cơm một lần? Chỉ là ngồi cùng bàn mà thôi, có cái gì tốt để chú ý? Huống hồ, tôi cùng anh ta không hề cùng ăn một bữa cơm. Nhưng tôi lại không biết nói với Tâm Đồng như thế nào.
"Giang Tuyết, bọn họ hình như đã chơi xong, chúng ta qua đấy chào một tiếng được không?" Tâm Đồng vui vẻ đưa ra đề nghị.
"Không cần chứ?" Tôi lộ vẻ mặt khó khăn.
Đáng tiếc, từ trước tới nay Tâm Đồng đều thuộc mẫu người nói là làm.
Cô ấy lôi kéo tôi đi về phía Lạc Thiệu Nông, anh đang cầm khăn lau mồ hôi.
"Giáo sư Lạc, còn nhớ chúng tôi không? Lần trước chúng tôi và giáo sư ở nhà ăn cùng ăn cơm, còn nhớ không?" Tâm Đồng lớn mật hỏi.
Lạc Thiệu Nông cười. "Nhớ."
Sau đó anh ném cho tôi một ánh mắt đầy thâm ý, mà tôi giả như không biết, cố ý không để ý đến.
"Giáo sư, không ngờ anh chơi bóng rổ tốt như vậy!"
"Có thể."
"Anh trước kia trong đội bóng rổ sao?"
"Đúng vậy...."
Tâm Đồng cùng Lạc Thiệu Nông nói chuyện, tôi đứng ở một góc, tựa như người vô hình. Nhìn thấy hai người vui vẻ nói chuyện, trái tim tôi có một chút khó chịu.
Tôi xoay người muốn lén lút rời đi, nhưng mà có người không chịu bỏ qua cho tôi.
"Vị bạn học này muốn đi đâu hả?" Lạc Thiệu Nông bất cẩn hỏi.
Tôi không bỏ qua ánh mắt anh lóe lên giảo hoạt đầy ý cười, anh là cố ý.
"Em có việc muốn đi trước." Giọng nói vô cùng cứng nhắc.
"Oh!" Khoanh hai tay trước ngực. "Làm sao mỗi lần em gặp tôi đều có việc?"
Anh cười làm tôi ngứa mắt. "Em phải đi làm." Thật ra hôm nay tôi rất nhàn rỗi.
Nhưng mà, anh ưỡn ngực lại mở miệng lần nữa nói tiếp: "Đó không phải là lý do lần trước sao."
"Anh...." Tôi vô cùng giận dữ.
Anh cố tình chống lại tôi sao? Trong ấn tượng anh ôn nhu dịu dàng, cuối cùng vô lại đùa giỡn!? Ôn nhu dịu dàng? Không ngờ tôi đánh giá anh tốt như vậy.
May mà Tâm Đồng thay tôi giải vây. "Giáo sư, Giang Tuyết luôn luôn vội vàng như vậy, cô ấy không phải cố ý."
"Là thế hả....." Anh khẽ nhếch miệng, đăm đăm nhìn tôi.
Tôi bỏ qua một bên không để ý tới cái nhìn như thiêu đốt.
"Giang Tuyết, bạn không phải có việc muốn đi trước sao? Không sao, không cần chờ mình." Tâm Đồng thúc giục tôi rời đi.
"Ừ." Tôi chào tạm biệt Tâm Đồng, tôi cũng không quay đầu lại, giả vờ như Lạc Thiệu Nông không tồn tại ở đây.
"Giáo sư, Giang Tuyết chính là lạnh lùng như vậy, anh đừng tức giận."
"Tôi sẽ không tức giận."
Thanh âm hai người nói chuyện, tôi đi càng xa càng không nghe được.
Ra khỏi trường học, tôi đi lang thang một chút, tự do thoải mái để nắm chắc thời gian này, nhân tiện thưởng cho chính mình, rốt cục cũng vượt qua kỳ thi giữa kỳ.
Đi bộ trên phố ở Đài Bắc, tôi thỏa thích xem tất cả những điều phổ biến, muốn giảm bớt những phiền muộn trong lòng. Cho đến khi đi dạo mệt mỏi, đau chân, tôi mới trở về nhà.
Tôi nhảy lên trên giường nằm xuống, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi được một lát hình bóng Lạc Thiệu Nông lại hiện lên trong đầu.
Nghĩ đến vài giờ đồng hồ trước, hành vi gần như kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh, tôi liền tức giận. Anh quả thực là cố ý gây khó dễ tôi, may là Tâm Đồng không phát hiện điều khác thường, nếu không thì tránh không được một trận ép hỏi của Tâm Đồng.
Đối với anh, rốt cuộc tôi nên lấy tâm tình gì đối mặt với anh? Mà anh lại đối xử với tôi như thế nào? Vì sao anh một lần lại một lần nữa tiếp cận tôi? Tôi bắt đầu nhìn thẳng mấy vấn đề này.
Khi hình bóng anh thường xuyên hiện lên trong đầu tôi, tôi biết tôi không thể bỏ qua cảm xúc của chính mình được, tôi nghĩ tôi đã thích anh.....
Đây là thích một người sao? Nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác thì sinh ra ghen tỵ? Trong đầu sẽ thường xuyên nhớ tới nụ cười mê hoặc của anh? Thậm chí thích cảm giác được anh che chở..... Có lẽ chính là như vậy sao!
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Là ai? Có thể là Tâm Đồng, cũng chỉ có cô ấy đến đây.
Đối với người hay quên như Tâm Đồng không biết hôm nay tôi nghỉ làm.
Tôi miễn cưỡng rời khỏi giường, đứng lên mở cửa.
Cửa mở, tôi bị hù dọa.
Là anh - Lạc Thiệu Nông! Người đàn ông quấy nhiễu lòng của tôi.
Giờ khắc này, anh lại xuất hiện, tâm tình của tôi trở nên bất đồng.
"Không mời tôi vào trong sao?" Anh mang khuôn mặt tươi cười hỏi.
"Mời vào."
Tôi mời anh ngồi, cũng rót nước cho anh, tôi mới ngồi xuống, liền nghe anh nói: "Vì sao nói dối? Hết lớp tôi đến quán cà phê tìm em, đồng nghiệp của em lại nói em xin nghỉ phép."
Tôi cười thầm trong lòng, không ngờ anh bị tôi lừa. Thật ra, tôi cũng không phải cố ý muốn gạt anh, ai biết anh sẽ đến tìm tôi.
Từ từ, anh là hỏi đồng nghiệp của tôi mời biết được tôi nghỉ phép, Chỉ Lăng và Lý Tình kia không phải......
Hai người kia ngày mai khẳng định sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi bắt đầu cảm thấy ngày mai bất hạnh.
"Anh không tìm tôi, anh sẽ không phát hiện tôi nói dối." Tôi nhàn nhạt nói.
Hai mắt anh nhíu lại. "Thì ra là tôi tự chuốc lấy phiền phức à?"
"Tôi cũng không nói." Tôi còn không dám làm càn ở trước mặt anh.
Tôi giả bộ đừng dậy rót nước uống, để hòa dịu không khí, nào ngờ.........
"Em làm sao vậy?" Anh từ phía sau gắt gao ôm tôi.
Đột nhiên tôi bị hành động của anh làm cho hù dọa, cái ly cũng rớt, nước đổ ra sàn, mà tôi ngây ngẩn cả người.
Phía sau gáy truyền đến hơi thở ấm áp của anh, làm cho tôi cảm thấy ngứa, trái tim tôi nổi lên từng trận rung động.
"Buổi sáng tức giận chuyện gì?" Giọng nói anh mệt mỏi vang lên bên tai.
Tôi không trả lời.
Anh buộc chặt cánh tay. "Ừ?"
"Đúng rồi!" Tôi rầu rĩ trả lời.
Nghe vậy, anh cười ra tiếng, chậm rãi nói: "Để ý như vậy hả?"
Tôi cực kỳ tức giận, anh không phải là kẻ khởi xướng còn dám chỉ trích tôi?
Tôi tránh khỏi ngực của anh, xoay người muốn cùng anh tranh luận, không ngờ, lại đón nhận cặp mắt sâu sắc của anh. Cả người tôi bỗng chốc chấn động, đầu óc trở nên trống rỗng, tim không tự chủ mà đập nhanh hơn.
Anh khẽ nỉ non: "Tiểu Tuyết....."
Một tiếng gọi, hoàn toàn đánh bại sự lạnh lùng tôi lập nên, tự kiềm chế, mê loạn tâm tư của tôi............
Anh cúi đầu xuống, bắt đầu tiếp cận tôi, tôi không tự giác mà run rẩy.
Giây tiếp theo, anh hôn tôi.......
Tôi mở to mắt.... Anh lại cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi!
Một lát, anh buông tôi ra.
"Vì sao hôn tôi?" Tôi hỏi.
Anh vuốt ve hai gò má của tôi. "Không vì sao cả."
Không có nguyên do, đáy lòng hiện lên một tia thất vọng.
"Chuyện buổi sáng, tôi đùa với em, không nên tức giận được không?" Anh ôn nhu nhìn tôi.
Tôi đẩy anh ra, thản nhiên mà lên tiếng trả lời: "Ừ!"
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Tôi nói tiếp: "Anh còn có việc sao?"
Anh lắc đầu.
"Tôi muốn nghỉ ngơi." Tôi nghĩ anh hiểu rõ ý của tôi.
"Được, anh đi trước."
Tôi tiễn anh ra ngoài, trước khi đi, anh nhìn tôi một cái, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ để lại một câu "Nghỉ ngơi thật tốt", liền rời đi.