"Lão đại, hỏi ra rồi, người chết trong ngày thường cùng thiếu gia Quách gia Quách kỳ của thành đông hơi có chút tư giao" Trần Việt bẩm báo
"Quách gia?" Úc Nhiễm nghi ngờ nói: "Giao tình ở Phương diện nào?"
"Nha đầu kia không chịu nói, từ ngữ mập mờ, chúng tôi nghĩ khẳng định không phải quan hệ gì thấy rõ ánh sáng"
"Từng hỏi người bên ngoài chưa?"
"Hỏi qua rồi, việc này hình như không ai biết,thì bản thân nha đầu biết chút ít người chết "
Hẳn là ngũ cô nương này cùng người ngoài tư thông, đội nón xanh cho lão gia nhà mình, Phương lão gia không chịu nổi cho nên ra lệnh cho người lạnh lùng hạ sát thủ?
Úc Nhiễm suy nghĩ lại lắc đầu: Không chắc, nếu là Phương lão gia có lòng muốn gϊếŧ người, thì chuyện trước đó suy nghĩ kỹ cũng giao phó làm sao khắc phục hậu quả, mà ngày ấy hắn rõ ràng hoang mang hoảng loạn, vốn là mới biết chuyện này
"Đi Quách gia hỏi chuyện" Úc Nhiễm mới vừa đứng dậy muốn đi, Trần Việt lại lo lắng không hiểu, muốn nói lại thôi "Làm sao vậy, nói thẳng!"
"Quách gia đóng cửa không gặp người, nói là không có lệnh khám xét, bất luận người nào vào không được"
"Lệnh khám xét?" Úc Nhiễm hơi nhướng mày, không hiểu ra sao: "Chỉ là hỏi chuyện muốn lệnh khám xét gì!"
Trần Việt bị cô thét đến run run một cái, "Nhưng, nhưng mà, Quách gia còn nói Quách thiếu gia ra ngoài vân du, ba năm tám phần mười không về được"
Có quỷ!
"Quách Kỳ khẳng định còn ở Quách gia" Úc Nhiễm khẳng định nói
Vừa nói chuyện, Lô Nguyệt vội vã chạy tới, chạy gấp đến đầu đầy mồ hôi, "Lão đại, phạm nhân không thấy!"
"....." Sắc mặt của Úc Nhiễm nhất thời trở nên càng khó coi
Cũng không ai biết vì sao trong một đêm, trong phòng giam trống rỗng thì nhiều ra một phạm nhân, hỏi ngục tốt được Úc Nhiễm điều tới kia, cũng nói không ra là phạm nhân phạm vào chuyện gì
Nhưng mọi người còn không có hưng phấn quá mức, thì lại đều bối rối lên, phạm nhân duy nhất này bây giờ lại cũng không thấy!
Úc Nhiễm đi tới phòng giam một chuyến, phòng giam an tĩnh, ngoại trừ thiếu một người sống sờ sờ, hoàn toàn không nhìn ra đêm qua có cái gì khác nhau
"Lão đại, đây không phải mảnh vụn quần áo của La Hương cô nương sao?" Lô Nguyệt nhặt lên một mảnh vải vụn nghi ngờ nói
Úc Nhiễm đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, không đề cập đến. Cô mới không muốn nói, La Hương chính là Tư Không Linh đáng chết, cô bị gạt rồi, còn bị gạt tương đối triệt để
Khóa trên cửa lao còn khóa thật là tốt, thậm chí không có dấu vết mảy may bị cạy qua. Bọn bộ khoái háo hức tìm kiếm, đem phòng giam Tư Không Linh ở qua lật cả đáy lên trời, kết quả cũng không phát hiện ám đạo cửa ngầm nào
Tư Không Linh giống như là bốc hơi như thế. Úc Nhiễm nắm chặt nắm tay, đây vẫn đúng là phù hợp tác phong nhất quán cuả nữ nhân kia
Kỳ thực cô sớm biết, nơi này là không thể nhốt được Tư Không Linh
Úc Nhiễm không có tâm tư vì chuyện này chấp nhất nữa, cô nghĩ Tư Không Linh nếu như tự mình nghĩ rõ rồi, đi đến càng xa ngược lại cũng càng tốt, tốt nhất cũng đừng trở về nữa
Xoay người lại thay đổi đao cầm tay, "Đi Quách gia trước"
"Vậy lão đại, tù nhân trốn trại này....."
Cho phép nàng trốn chạy đi! Úc Nhiễm nhấc chân đi, căn bản không một chút nào muốn dây dưa với chuyện này nữa
Đám người Úc Nhiễm đi tới Quách gia, quả nhiên ăn bế môn canh (từ chối cho khách vào). Quách gia là thế gia là có máu mặt, tổ tông từng có đại quan, nhưng mà đến đời này đều cơ bản không làm quan bắt đầu buôn bán rồi. Nhưng trong mặt mũi vẫn còn, giờ lại có tiền, lăn lộn có thể nói vui vẻ sung sướиɠ
Chính là con cái tiếc nuối chút, Quách lão gia cưới mấy phòng thê thϊếp, đến cùng cũng chỉ có một đứa con trai Quách Kỳ này
Quách lão gia coi trọng sĩ diện, sợ là cũng nóng lòng bảo vệ con, đối với bộ khoái họ trước đó hoàn toàn không có sắc mặt tốt, thậm chí tại chỗ thì sai người đi tới nha môn một chuyến
Úc Nhiễm là bị Huyện thái gia bắt buộc trở về
Quách gia này càng là che chở Quách Kỳ, chuyện này hiển nhiên lại càng quái dị. Úc Nhiễm vốn là chỉ là muốn tìm Quách Kỳ hỏi một chút chuyện, bây giờ cũng rất khó không nghi ngờ
Lô Nguyệt: "Lão đại, phạm nhân lại tìm được rồi"
"......" Nghe nói như thế, Úc Nhiễm thật là có kích động muốn gϊếŧ người, "Ở đâu tìm được?"
"Nàng ấy, nàng ấy tự mình trở về"
Tư Không Linh ra ngoài chạy hết một vòng, lại tự mình trở về. Cảm tình nàng đem phòng giam nha môn làm nhà trọ sao?
Úc Nhiễm trầm mặt, rất muốn cứ như vậy mặc kệ chuyện này
Thấy Úc Nhiễm muốn đi, Trần Lô Nguyệt lại nói. "Lão đại lão đại...."
"Còn có chuyện gì?"
"Phạm nhân làm ầm muốn gặp người"
"..... Không gặp!"
Muốn gặp cô sẽ không tự mình tới gặp sao, dù sao phòng giam kia cũng giữ không nổi nàng không phải sao!
Úc Nhiễm buồn bực mất tập trung, Quách gia không cho tra, yêu bài của cô còn chưa về không nói, Huyện thái gia còn đích thân tự ra lệnh. Quả thật là thế gia thì chọc không được sao? Úc Nhiễm không cam lòng lại không phục
Không cho tra, vụ án này phải làm sao tiến hành, cứ như vậy gạt bỏ sao?
Úc Nhiễm ngồi một chút ngồi không yên, đứng dậy đi tìm Huyện lão gia nói rõ lí lẽ
"Tiểu Nhiễm a, không phải nghĩa phụ nói ngươi, mọi việc đều đừng quá cố chấp, không có ích lợi"
"Nói như thế nào là cố chấp, con chẳng qua là theo luật mà làm, vụ án liên quan đến Quách gia, con thì đi hỏi chút chuyện cũng không được?" Úc Nhiễm nói, "Con xem rõ ràng là Quách gia có quỷ!"
"Quách gia là thế gia, Quách lão gia càng là vô cùng sĩ diện, tự nhiên không thể ngươi muốn hỏi thì hỏi" Huyện lão gia vỗ vỗ bờ vai của Úc Nhiễm, "Hợp tình hợp lý, ngươi cũng không thể xác định Quách Kỳ chính là hung thủ sao?"
"Không thể xác định nhưng không biểu hiện hắn sẽ không hiềm nghi a!"
Huyện lão gia nhíu mày, "Vậy ngươi có mấy phần chắc chắn, nếu như làm đến cùng, việc này không liên quan với Quách gia....."
"Nghĩa phụ, người đến tột cùng đang lo lắng cái gì?"
"...... Quách gia tuy làm ăn nhiều năm, nhưng trong triều đình luôn không thiếu thế lực của Quách gia hắn" Huyện lão gia vừa nói nhìn Úc Nhiễm một chút, "Nghe nghĩa phụ, đừng tiếp tục tìm phiền phức của Quách gia nữa. Bằng không phiền phức này, sớm muộn còn phải tìm trở về"
Úc Nhiễm đã hiểu, Huyện thái gia là lo lắng cho nhi tử làm quan của mình trong triều
Hoặc là Quách gia hắn động chút quan hệ, không chừng nha môn này cũng phải đổi chủ theo. Úc Nhiễm chỉ có nghe thấy, Quách lão gia hàng năm đều sẽ vào kinh mấy lần, xã giao chút đại quan đương triều, quan hệ này luôn duy trì
Từ trong phòng Huyện lão gia đi ra, Úc Nhiễm trong vòng một ngày lần thứ ba thấy được Lô Nguyệt, cô theo bản năng thì muốn quay đầu rời đi
"Lão đại, lão đại..." Lô Nguyệt vòng tới trước người Úc Nhiễm, ở dưới Úc Nhiễm trợn mắt liều chết bẩm báo: "Lão đại, phạm nhân nói nàng ta có chuyện vô cùng gấp gáp phải nói cho người biết, cầu xin người cần phải đi gặp nàng ta!"
"Ta nói Lô Nguyệt!" Úc Nhiễm tức giận cuối cùng không nhịn được muốn mắng hắn: "Ngươi rất rãnh sao? Lúc nào chuyện trong lao do ngươi thông báo rồi !"
Lô Nguyệt có chút ủy khuất, kỳ thực việc này, hắn cũng là cự tuyệt
Úc Nhiễm bị hắn kì kèo cực kỳ, cuối cùng nghĩ đến dù sao vụ án cũng không cách nào xử lý, tính tình nhẫn nại thật sự đi rồi. Kết quả đâu chỉ là Lô Nguyệt rãnh rỗi, toàn bộ bộ khoái nha môn rảnh rỗi nữa đều tập hợp trong lao
"Ta nói với các ngươi, minh châu đêm đó, có đủ lớn như vậy, thì lớn bằng đầu ngươi!" Tư Không Linh vừa nói vừa chỉ vào đầu của Lưu cà lăm khoa tay: "Lúc đó ta muốn đem nó từ trong cung mượn ra chơi hai ngày, nhưng mà quá lớn vừa nặng vừa không tiện, ta thì dứt khoác trốn ở bên trong tàng bảo các ở hai ngày"
"Tàng bảo các hoàng cung, bảo bối khẳng định đặc biệt nhiều chứ?" Nghe Tư Không Linh kể chuyện bọn bộ khoái mỗi người mắt long lanh, một mặt kính ngưỡng chờ đợi tiếp sau
"Đây còn phải nói, hơn mười ngón tay ngươi cũng đếm không hết! Thì tùy tiện một phòng đơn kia, thì có kích thước sắp hơn cả phòng giam này"
"Ngươi thì không bị người phát hiện?"
Tư Không Linh đắc ý nhấc cằm, "Đó đâu có thể, ta ở hoàng cung chạy hết nhiều ngày cũng không một người phát hiện ta"
Vừa dứt lời, trong phòng giam bỗng nhiên một trận yên tĩnh, yên tĩnh lạ kỳ
..... Lời vừa rồi kia là ai hỏi?
Tác giả có lời muốn nói:
Hahaha, nha môn một đám ngu ngốc, Úc bộ đầu biểu thị thực sự là tội lỗi!