Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 22: Đừng đánh, ta sợ đau

Kỳ thực, nếu như chỉ cần lấy loại lời tình thú nào đó mà nói, roi gì cũng không nếm không được. Nhưng mà chuyện trước mắt hiển nhiên không phải tình thú, Ngục tốt béo to một mặt hung tướng, một roi hạ xuống chính là chuyện da tróc thịt bong

"Đó, đó cái gì, ngươi làm thật?" Tư Không Linh từ khi thấy được roi dài kia bắt đầu liền nuốt nước miếng không ngừng, nàng luôn nỗ lực ở trên mặt Úc Nhiễm tìm được một tia bóng dáng đùa giỡn, nhưng Úc Nhiễm lại hình như quyết tâm, nàng làm sao giả bộ đáng thương cũng không vì thế lay động

Đúng là không tìm đường chết sẽ không phải chết, hảo hảo đuổi theo cô nương người ta không được sao, nhất định phải biến thành trò gian chọc Úc Nhiễm

"Bốp —" Một tiếng vang thật lớn, Tư Không Linh lúc này run run một cái, cắn răng nhắm mắt, gương mặt thấy chết không sờn

Ngục tốt nhận được ánh mắt ra hiệu của Úc Nhiễm, vung một cái roi không thôi, Tư Không Linh căng thẳng một hồi lâu mới phát hiện một roi kia cũng không có đánh vào người

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, hiện tại giao ra yêu bài vẫn còn kịp!" Thanh âm lạnh lùng của Úc Nhiễm ở trong phòng giam vang vọng ra, nghe tới một chút cũng không đáng yêu

Tư Không Linh vẻ mặt đau khổ, cực kỳ bi thương: "Ta xin thề, yêu bài thật sự không ở chỗ ta, ngươi gϊếŧ ta ta cũng lấy không ra a!" Thấy Úc Nhiễm lúc này trầm xuống con mắt, Tư Không Linh giật mình lập tức lại nói, "Ta, ta nghĩ một chút, khẳng định có người mượn tên tuổi của ta đem nó lấy đi. Ngươi xem a, ta mấy ngày này đều ở trong nha môn, nếu ta lấy yêu bài của ngươi không phải giấu ở trên người, chính là đặt ở trong phòng, không tin ngươi lục soát, khẳng định không có! Lại nói, ta muốn yêu bài của ngươi cũng không có sử dụng được gì" Nàng vừa nói vừa liếc nhìn cái roi kia, "..... Đừng đánh, ta sợ đau, thật sự"

Ngược lại thật sự là đáp lại lời của nàng nói với cây cải đỏ: Nếu như có một ngày nàng bị Úc Nhiễm bắt được, đó cũng là nàng cam tâm tình nguyện bị cô bắt. Nhưng mà sau khi bắt được thì sao, dây thừng này trói thật chặt, căn bản nửa điểm khả năng chạy trốn cũng không có!

Úc Nhiễm híp mắt, dù là Tư Không Linh nói có mấy phần đạo lý, cũng không có thể khiến người ta tin tưởng. Dù sao nữ nhân này nói dối và nói thật dáng dấp chân thành y nhau, căn bản nhìn không ra thật giả

Huống chi thù hận giữa hai người họ nhiều rồi, cho dù yêu bài thật sự không ở chỗ của Tư Không Linh, cô như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội công báo tư thù này?

.... Không, chỉ là hợp lý hoài nghi mà thôi

Nghĩ tới đây, hơi thở trên người Úc Nhiễm đột nhiên trở nên lười biếng lên, cô quay đầu để ngục tốt lùi xuống trước, chính mình tiếp nhận roi dài đáng sợ kia ở trước mặt Tư Không Linh bước chân đi tới lui

Tư Không Linh lòng nhấc theo, ánh mắt quơ tới quơ lui theo cô, sau đó còn không có mò ra chính xác cách nghĩ của Úc Nhiễm, một roi thì không hề phòng bị rơi xuống trên người nàng

"A!" Tư Không Linh bị đau, nhưng mà kêu rên đột nhiên không kịp chuẩn bị được nàng lập tức nuốt trở vào, ngược lại đã biến thành hừ nhẹ đè nén

Một roi này của Úc Nhiễm kỳ thực cũng không nặng, đánh chính là nàng không ứng phó kịp. Rõ ràng không có mấy phần đau đớn, chính mình lại bị dọa hết hồn, Tư Không Linh cảm thấy rất mất mặt

Nói cho cùng, Úc Nhiễm là đang đùa bỡn nàng chứ?

Nhận ra được ánh mắt của Tư Không Linh hơi có chút oán trách, Úc Nhiễm ung dung mà lại vô tội nhún vai một cái. Những thủ đoạn này Tư Không Linh chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu, cô cũng phải chơi trả lại cho nàng mới được

Không thể không nói, Úc Nhiễm lần đầu cảm thấy cầm roi đánh người vẫn thật thú vị. Chẳng lẽ là vì nguyên nhân đối tượng là Tư Không Linh

Tư Không Linh hòa hoãn một hơi, thời điểm muốn nói gì, Úc Nhiễm lại nhấc tay lên, nàng lập tức cho rằng roi thứ hai phải tới, nhất thời ngừng thở, toàn thân làm trạng thái phòng ngự

Sau đó Úc Nhiễm chỉ là nhấc tay lên, cũng không có động tác kế tiếp

Chết tiệt! Tư Không Linh thầm mắng một câu, nàng làm sao cứ như vậy dễ dàng bị lừa rồi

Thế nhưng vẫn có càng quá đáng, mắt thấy Úc Nhiễm thả tay xuống, trạng thái phòng ngự của Tư Không Linh cũng trôi qua, roi thứ hai cứ như vậy không thương lượng mà đến

Đau! Lần này thật sự đau!

Tư Không Linh thở hổn hển mấy hơi thở, cúi đầu nhìn về phía địa phương bị đánh vào kia, vải vóc càng bị quật ra vết nứt. Còn kém một chút, thì phải cả da thịt của nàng cắt ra một đường

"Nhiễm...." Nàng mới vừa nói một chữ, mắt thấy Úc Nhiễm có chút tình thế vui mà không phiền chán, lập tức quay đầu nhắm mắt lại đổi giọng, "Úc bộ đầu, Úc..... A—!"

"Nói." Sau ba roi Úc Nhiễm thu rồi roi, dù bận vẫn ung dung nhìn Tư Không Linh chật vật

Úc Nhiễm để nàng nói, Tư Không Linh trái lại không biết phải nói gì. Cũng là địa phương sau hai roi quất có chút đau rát, thế nhưng rõ ràng cảm giác được, Úc Nhiễm là thu lực, đau qua đi thì thôi, sẽ không để lại vết thương

"Ta.... Ta thừa nhận vừa bắt đầu lấy yêu bài của người là, là muốn bắt nạt ngươi.... Nhưng mà! Sau đó ta thật sự trả cho ngươi rồi...." Tư Không Linh từ trước đến giờ kiên cường vô cùng, cũng không biết tại sao kiên cường khi xưa sau khi gặp phải Úc Nhiễm toàn bộ trở thành xin tha

Nàng là thật sự sợ Úc Nhiễm, sợ cũng là thật sự thích Úc Nhiễm

Kỳ thực Tư Không Linh cũng biết, Úc Nhiễm quất nàng roi, rất lớn một phần nguyên nhân có thể đã không ở trên yêu bài rồi. Nàng cắn cắn môi dưới, quyết tâm ra vẻ chính nghĩa: "Nhưng mà nếu như ngươi quật vui vẻ, vậy ngươi cứ tiếp tục đánh đi, ta, ta sẽ không có lời oán hận!"

Nhìn dáng vẻ trinh tiết liệt nữ này của nàng, Úc Nhiễm cảm giác đến có chút không nhịn được cười

Cô là muốn quất nàng thêm mấy roi trút hận, nhưng chỗ nào lại là mấy roi thì có thể trút giận được. Ánh mắt hững hờ của Úc Nhiễm quanh quẩn ở trên mặt tường tràn đầy hình cụ, lòng của Tư Không Linh lần nữa nhấc lên

Tầm mắt của Úc Nhiễm dừng lại, Tư Không Linh nhìn sang theo —lại là bàn ủi!

"Không, sẽ không đâu...." Nàng thấp giọng lầm bầm, quả thực lòng muốn chết đều có rồi. Úc Nhiễm đánh đánh quật quật thì thôi đi, làm sao còn ghi nhớ loại đó.....

Úc Nhiễm trong lòng một trận thoải mái, nhưng mà trên mặt lại chăm chú, "Thế nào, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như không quá tình nguyện?"

"..... Có, có sao?"

Úc Nhiễm dứt khoác đem bàn ủi từ trên tường lấy xuống, vô cùng có hứng thú quan sát tỉ mỉ một phen, "Không phải nói sẽ không có lời oán hận sao, nhanh như vậy thì đổi ý rồi hả ?"

Không có lời oán hận cũng là nhằm vào roi nói mà! Trước đây nàng quả thật có sai, Úc Nhiễm tức giận trả thù đều có lý, nàng đương nhiên không có gì để oán hận, Nhưng mà, nhưng mà bàn ủi này.....

Suy nghĩ một chút thì để người rất kinh sợ được chứ? Huống chi, lần này bỏng ở trên da, nhưng mà cả đời đều bỏ không được rồi!

Thế nhưng ánh mắt của Úc Nhiễm lại để cho Tư Không Linh thực sự nói không ra một chữ "Không", nếu như cô không vui, thật sự mãi mãi cũng không tha thứ nàng thì làm sao?

Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế a!

Tư Không Linh nặng nề phun ra một hơi, thấp giọng bất đắc dĩ nói: "Ta không đổi ý, ngươi...... Chỉ cần ngươi tâm tình tốt, có thể tha thứ cho ta, làm sao đều được" Một khối da thịt đổi một cái tha thứ, cũng đáng làm

Nữ nhân giả dối! cô xém chút đã mắc lừa nàng rồi

Úc Nhiễm ảo não oán thầm, trong mắt chợt hiện ra một tia tàn nhẫn, "Thật chứ?"

"Là thật"

"Làm sao đều được?"

Tư Không Linh trong lòng chìm xuống, âm thanh đều có chút run rẩy, lại vẫn cứ nói: "Làm sao đều được"

Úc Nhiễm tay cầm bàn ủi liền đột nhiên di chuyển xuống, dừng ở một cái độ cao nào đó hết sức khó xử, nhắm vào một nơi nào đó Úc Nhiễm cho rằng yếu ớt nhất của nữ tử

Lần này không đợi Úc Nhiễm mở miệng hỏi, Tư Không Linh liền lập tức cả kinh trợn to hai mắt, tứ chi bị trói cũng không tự giác bắt đầu giãy dụa, dây thừng xiết ra dấu vết đỏ tươi. Mặt nàng trắng bệch nói năng lộn xộn, cả người đều nhốn nháo không thể tả: "Không không không, không được, Nhiễm nhi ngươi không thể như vậy, chúng ta có gì từ từ nói.... Ta sai rồi không được sao, ta thật sự sai rồi, ngươi tha cho ta một lần này....nếu không ngươi lại quất ta 10 roi 20 roi, quất đến ngươi hài lòng mới thôi....chúng ta đừng chơi nặng khẩu vị như vậy có được không, coi như ta cầu xin ngươi....."

Tác giả có lời muốn nói:

Đột nhiên phát hiện, tiểu tặc tại sao đột nhiên kinh sợ như thế, hhhh, tiểu tặc vốn là không kinh sợ, nhưng mà đuối lý muốn lấy được tha thứ nhất định phải khiêm tốn, hơn nữa, tiểu tặc là thật sự sợ, nàng có chứng hoảng sợ đau đớn nghiêm trọng,

Edit: cái tính M tui bộc phát thấy chương nào ngược là ham hố không thôi