Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 21: Oan uổng a, đại nhân, oan uổng a....

Úc Nhiễm thật muốn hỏi hỏi nàng, "Thế nào" là loại nào!

Cô mạnh mẽ thu tay lại, Tư Không Linh trong tay cầm lấy ống tay áo nhất thời đã bị rút ra ngoài, nàng bắt hụt, trong lòng cũng trống rỗng lên theo

"Rất đơn giản!" Úc Nhiễm nói: "Rời khỏi nơi này, vĩnh viễn đừng tiếp tục xuất hiện tại trước mặt của ta, ta tự nhiên không tức giận nữa"

"Không được không được, ngoại trừ cái này, ta không đi!" Tư Không Linh không chút suy nghĩ từ chối, giận hờn tựa như lần nữa cường điệu: "Nói không đi sẽ không đi!"

Úc Nhiễm bị tức đến sắc mặt ửng hồng, trừng mắt nhìn Tư Không Linh, nắm hai tay vang vọng khanh khách, "Vậy ta đi!"

Cô nói xong thì muốn rời đi, Tư Không Linh mắt thấy nàng không phải giả vờ, lúc này đứng dậy đi cản cô

"Đừng đừng, ngươi đừng đi" Tư Không Linh kỳ thực trước giờ không đụng qua nữ nhân như Úc Nhiễm này, thực sự không có chiêu gì, "Phòng này là của ngươi, ngươi đừng đi, vẫn là ta đi"

Úc Nhiễm thì nhìn theo nàng, Tư Không Linh đi rồi cô mới vui mừng, cũng sẽ không đi cản, chỉ là nữ nhân kia khi kéo lấy bước chân đi tới cửa, Úc Nhiễm bỗng nhiên thì nghĩ đến cái gì

"Chờ một chút!"

Bị Úc Nhiễm gọi lại, Tư Không Linh lòng tràn đầy nhảy nhót quay đầu lại, "Ngươi có phải thay đổi chủ ý rồi hay không?"

Nhưng mà sắc mặt Úc Nhiễm trầm trọng, tiếp đó hướng về nàng mở ra lòng bàn tay: "Yêu bài của ta!"

"......" Tư Không Linh lập tức mất mác, nàng thì biết Úc Nhiễm sẽ không dễ dàng nhẹ dạ như thế, "Ta bỏ ở trong y phục mới của ngươi rồi...."

Vốn là ngóng trông Úc Nhiễm có thể mặc, đến lúc đó yêu bài trang bị kia, khẳng định đẹp đẽ cực kỳ. Nhưng mà một người bướng bỉnh như Úc Nhiễm, làm sao có khả năng mặc y phục nàng tặng

Tư Không Linh vừa mới dứt lời, Úc Nhiễm thì đi đến bên tủ quần áo, giống như là muốn nghiệm chứng nàng nói thật giả, đem bộ đồ mới gấp kỹ lật ra lật. Tư Không Linh cũng không vội vã đi, thì đứng ở một bên nhìn cô lật

Kết quả, cái gì cũng không tìm được

"Không thể a!" Tư Không Linh cũng gấp, nàng mặt khổ đi qua, "Rõ ràng ta đặt ở trong quần áo, làm sao có khả năng không thấy?"

Úc Nhiễm âm trầm con mắt nhìn nàng, tựa hồ cực lực muốn từ trong ánh mắt của nàng nhìn ra thật giả

"Đừng muốn gạt ta nữa, đem yêu bài lấy ra!"

"Ta không lừa ngươi, ta thật sự để ở chỗ này!" Tư Không Linh nhào lấy tóc rối bời, "Ngươi từng động sao?"

Cô làm sao có khả năng động tới, sau khi biết là Tư Không Linh tặng, cô thì chưa chạm qua bộ y phục này

Tư Không Linh nhận ra được tầm mắt bắn ở trên người mình dường như bất cứ lúc nào có thể xuyên thủng nàng, nhất thời có loại cảm giác nói không rõ, "Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta có được hay không? Ta thật sự không lừa ngươi...."

Úc Nhiễm cuối cùng cũng coi như dịch ra tầm mắt, cô như đang suy tư nhìn một bên, không biết có tin nàng không, lại càng không biết nghĩ gì đó nữa

Tư Không Linh suy nghĩ một chút lại mở miệng: "Nếu không ngươi bắt ta đi" Tư Không Linh duỗi ra hai tay, một bộ dáng vẻ bó tay chịu trói, "Ngươi không tin ta thì bắt ta đi"

"Ngươi thì muốn lưu lại như vậy!"

"......" Nàng là muốn lưu lại a.... Nhưng mà Úc Nhiễm hình như lại hiểu lầm cái gì, "Không phải, ta không phải muốn lưu lại mới không giao yêu bài.... Không phải, ta thật sự không lấy, ta thật sự để ở chỗ này rồi...."

Nhưng mà ở trong mắt Úc Nhiễm, đối với Tư Không Linh đã thực sự không có gì tín nhiệm có thể nói, cô chỉ cảm thấy nữ nhân giảo hoạt này lại đang nghĩ quỷ kế gì. Trong lòng chỉ cảm thấy càng buồn bực, cô nhìn hầm hầm Tư Không Linh, thầm nghĩ: Nữ nhân này nếu đã muốn lưu lại như vậy, vậy cô thì để nàng lưu lại thì được rồi!

"Ngươi đi theo ta"

"......Nga" Nhìn Úc Nhiễm từ trước mặt đi qua, Tư Không Linh hơi nghi hoặc một chút đi theo

Úc Nhiễm đem Tư Không Linh dẫn tới phòng giam của nha môn đã bỏ lâu, thời điểm Tư Không Linh mới vừa đi tới cửa thì cảm thấy gió lạnh vèo vèo, mùi mốc tràn đầy trời đất để người ta không khỏi che mũi. Phòng giam ẩm ướt âm u, bình thường coi như là ngục tốt cũng không vui mừng ở bên trong, giữ Tư Không Linh, Úc Nhiễm an bài hai cái bộ khoái lại đây

Úc Nhiễm và Tư Không Linh đứng ở ngoài cửa một phòng giam nào đó, sau đó Úc Nhiễm ra hiệu, "Đi vào"

"......" Tư Không Linh lúc đó chỉ muốn cắn đầu lưỡi của mình, nàng vô cùng đáng thương nhìn Úc Nhiễm: "Ngươi nói thật sự a?"

Úc Nhiễm nhíu mày, "Ngươi cho rằng thế nào?"

Tư Không Linh nhìn phòng giam dơ bẩn, thực sự không muốn đi vào, nhưng Úc Nhiễm trước mắt nhìn chằm chằm nàng như thế, nếu như không vào vậy muốn xin tha thứ thì càng khó khăn. Thế là khẽ cắn răng, nàng vẫn là nhắm mắt đi vào

Phía sau lập tức truyền đến thanh âm khóa cửa, Tư Không Linh quay đầu lại, Úc Nhiễm đang nghiêm túc đem xích sắt kia quấn vài vòng , sau đó không chút do dự khoá lại

"Nhiễm nhi.... Không phải, Úc bộ đầu....."

Úc Nhiễm khóa xong cửa, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, "Trộm cắp, theo luật xem trình độ tình tiết nghiêm trọng luận xử, giam giữ một tháng đến ba năm, phạt gậy 20 đến 100, hơn nữa cần phải toàn bộ trao trả tang vật. Nếu phạm nhân không hề phối hợp, có thể dùng hình phạt khác, cho đến khi phối hợp giao ra tang vật mới thôi"

Tư Không Linh bất thình lình rùng mình một cái

Úc Nhiễm hừ lạnh một tiếng, "Cho ngươi thời gian cả đêm"

"Ta......" Tư Không Linh vừa muốn nói chuyện, Úc Nhiễm thì quay đầu đi ra rồi, Tư Không Linh một bụng khổ tâm bỗng nhiên không nơi trút, nàng đứng ở trước cửa lớn tiếng kêu rên lên, "Oan uổng a, đại nhân, oan uổng a....."

Úc Nhiễm rất nhanh thì đi xa không còn bóng người, Tư Không Linh lập tức thu hồi tiếng

Nàng khinh thường liếc mắt nhìn khóa xích nặng trình trịch kia, sau đó đến cùng nhịn lấy du͙© vọиɠ đem nó cạy ra, xoay người lại ngồi ở trên giường nhỏ cứng ngắt trong phòng giam. Hơi nhắm mắt, bình tĩnh suy nghĩ lẩm bẩm lên: "Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt......"

Sau một đêm, Úc Nhiễm quả nhiên lại tới nữa rồi

Khi đó ngày vừa qua khỏi năm canh, kỳ thực còn sớm vô cùng, Tư Không Linh nằm mơ, bị cô một tiếng vang kinh dộng đến từ trên giường nhỏ té xuống

"Nghĩ kỹ chưa?" Trên thực tế, Úc Nhiễm vội vã muốn yêu bài của cô ra ngoài phá án, không thể không nói, vụ án của Phương gia bởi vì lại kéo lên một số người, trở nên càng phức tạp

"Ta, ta nghĩ xong rồi....." Tư Không Linh từ dưới đất bò dậy, phủi mông một cái, "Ta nhận sai rồi, ngươi không thích, sau này ta tuyệt đối không phạm nữa"

"....... Yêu bài!"

Tư Không Linh trừng mắt nhìn, bỗng nhiên mới thanh tỉnh lại, "Không không, ta không phải nói cái này, không phải....." Tư Không Linh liều mạng gãi gãi đầu, "Ngươi làm sao còn quấn quýt cái này, yêu bài thật sự không ở chỗ ta" Nàng còn tưởng rằng Úc Nhiễm là đang giận chuyện khác..... Đúng rồi, nàng là vì yêu bài mới bị ném vào nơi này

Úc Nhiễm sắc mặt khó coi, "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, giao, không giao?!"

"Giao không không được a!" đáng chết, để nàng tóm được là ai lấy yêu bài của Úc Nhiễm, nàng nhất định phải trộm sạch người kia!

Thế là sau thời gian uống cạn tuần trà, Tư Không Linh bị từ trong phòng giam lôi ra, tứ chi bị gắt gao quấn ở trên giá chữ thập. Cho dù là phòng giam bỏ rất lâu rồi, các loại hình cụ vẫn là đầy đủ mọi thứ, khoan khoan khoái khoái phân bố treo ở trên mặt tường

Úc Nhiễm mặt không hề cảm xúc đứng ở một bên, ngục tốt được kéo tới đến lúc làm việc, cầm trong tay roi dài như rắn độc doạ người, mặt ngoài roi hiện ra ánh nước, đại khái là dính nước muối

Tư Không Linh sợ đến đổ mồ hôi lạnh, nàng sớm trước đó đều là nói mềm muốn Úc Nhiễm tha thứ, nào có biết, Úc Nhiễm lại thật sự thật có thể đối với nàng như thế

Tiểu tặc sợ đau, lần này thật hoảng rồi, một mực mở ra hình thức trung khuyển, vẫn không thể phản kháng, thì xem bộ đầu đại nhân chúng ta có thể mềm lòng hay không