Đáy biển trên thế giới này đều rất thần kỳ, không chỉ có rác, mà còn có thể tìm được rất nhiều đồ vật kỳ lạ cổ quái, Kỷ Vọng nhặt được mấy cái điện thoại, chắc là của người tới đây bơi lội, dùng túi không thấm nước treo bên người, lại vô ý đánh rơi.
Ngoài ra còn có một chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai cùng tiền cổ, giống như đi tìm kho báu vậy, rất thú vị.
Nhưng điện thoại cũng được xem như là rác thải có hại, pin bên trong có thể gây ô nhiễm nghiêm trọng.
Giống như kem chống nắng sẽ làm bạch hóa san hô, ảnh hưởng biến thành tuần hoàn ác tính.
Điều bọn họ có thể làm, chỉ là tuyên truyền và phổ cập kiến thức cho khán giả, nâng cao ý thức bảo vệ môi trường, không chỉ vì thiên nhiên, cũng là vì chính bản thân nhân loại.
Lúc này Kỳ Bạc Ngôn bơi tới cạnh cậu, muốn tới nắm tay.
Trong nước biển ai cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dựa vào động tác của cơ thể để biểu đạt.
Kỷ Vọng cho rằng Kỳ Bạc Ngôn xảy ra chuyện, phối hợp mà nắm lấy tay hắn.
Sau đó cậu liền thấy Kỳ Bạc Ngôn cầm một chiếc nhẫn, đeo lên tay mình.
Kỷ Vọng hoảng hồn, không dám lập tức rút tay trở về, sợ nhẫn sẽ rơi vào đáy biển, tìm không thấy.
Camera-man còn dùng máy quay dưới nước thành thật mà quay lại một màn này, Kỳ Bạc Ngôn đeo nhẫn còn chưa xong, lại đeo một cái đồng hồ cũ bị vứt cho Kỷ Vọng, giống như vì Kỷ Vọng điểm trang, tìm được thứ gì tốt, đều treo trên người Kỷ Vọng.
Làm nền cho hành động mang nhẫn lúc đầu.
Xuống nước gần năm tiếng, đến lúc bờ thời, thoát khỏi sức ép của nước, cơ bắp liền xuất hiện cảm giác nhức mỏi rõ ràng.
Kỷ Vọng ngồi ở đầu thuyền, bỏ cái kính lặn ra, dáng vẻ hiện tại của cậu khẳng định rất khó coi, hốc mắt bị kính bơi hằn ra vết đỏ.
Cậu nhìn ngón áp út của mình, là một cái nhẫn mới, liền biết chiếc nhẫn này khác với mấy cái khác, không phải đồ vớt dưới biển, đây là nhẫn Kỳ Bạc Ngôn tặng cậu.
Kỳ Bạc Ngôn cũng ngoi lên mặt biển, được nhân viên công tác kéo lên thuyền, hắn gỡ mũ bơi xuống, đầu tóc ướt đẫm: “Nè Vọng, nếu ekip không cho chúng ta ăn cơm, chúng ta sẽ đem mấy thứ này cầm đi bán, đổi lấy tiền chia đôi, thế nào?”
Kỷ Vọng biết Kỳ Bạc Ngôn chỉ tạo hiệu quả gây cười cho show, lại theo bản năng nắm chặt tay phải, tựa như sợ Kỳ Bạc Ngôn muốn bán nhẫn trên tay cậu.
Kỳ Bạc Ngôn thấy thế, đột nhiên bật cười, làn da còn dính bọt nước, ướt dầm dề phản quang, đẹp đến mức Kỷ Vọng muốn hôn một cái.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nếu đối tượng vốn dĩ là Tây Thi, thì tình nhân trong mắt, sẽ đẹp đến mức nào.
Không ai có thể hiểu rõ sự rung động giờ phút này hơn Kỷ Vọng, cậu chỉ có thể dời tầm mắt, nhìn sóng biển lóng lánh, sợ ánh mắt mình tiết lộ sự u mê với Kỳ Bạc Ngôn.
Từ bờ biển trở về, ba khách mời khác cũng đã có mặt trên bờ biển. Rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống ăn cơm, tuy rằng ekip đưa nhiệm vụ quá mức nhẫn tâm, nhưng ở phương diện ăn uống vẫn rất hào phóng.
Một bàn tiệc hải sản, tôm hùm lớn, cua, bào ngư cùng sò. Các khách mời đều đói bụng, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, nói những chuyện thú vị.
Dù sao cũng là show giải trí, cũng không thể ai cũng cắm đầu ăn, để người xem nhìn bọn họ ăn, một câu không nói, sẽ không thú vị.
Đoạn m Vũ lại gần Kỷ Vọng, bỗng nhiên gào to lên: “Tay anh Vọng sao lại có thêm một chiếc nhẫn vậy nè?”
Kỷ Vọng không ngờ mắt với trí nhớ Đoạn m Vũ tốt vậy, còn phát hiện ra chiếc nhẫn mới của cậu.
“Kỳ Bạc Ngôn vớt dưới biển.” Kỷ Vọng giải thích.
Vừa rồi cậu cũng đã đổi nhẫn từ ngón áp út tới ngón giữa, có chút rén trong lòng, nhưng cũng không đáng ngại.
Đoạn m Vũ hiếu kỳ: “Vậy sao lại đeo trên tay anh?”
Kỳ Bạc Ngôn: “Bởi vì tôi đây nhẫn đủ nhiều rồi.”
Mọi người đều nhớ tới lúc đến đây hôm nay, năm ngón tay Kỳ Bạc Ngôn đều là nhẫn, toàn bộ đều bật cười.
Đoạn m Vũ cẩn thận nhìn chiếc nhẫn: “Thoạt nhìn có chút cũ kỹ.”
Kỷ Vọng đối với nhẫn không có hiểu biết, nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Đoạn m Vũ nhìn chữ khắc trên nhẫn: “Đây là nhẫn LW năm 14, được xưng nhẫn của tình yêu đích thực, lúc ấy giá cả đắt như lên trời.”
“Nhưng cũng nhiều năm qua rồi, hiện tại rất khó tìm dòng nhẫn này. Rất có ý nghĩa, cũng không biết chủ nhân chiếc nhẫn này là ai, đã trải qua chuyện lãng mạn gì.” Đoạn m Vũ nói.
Đoạn m Vũ đột nhiên nói: “A, chữ trong nhẫn hình như là mới khắc, loại hàng limited kiểu này đều có cung cấp dịch vụ đặc riêng.”
Kỷ Vọng ngẩn ngơ, sợ bây giờ mà tháo nhẫn xuống, bên trong khắc hai chữ JW. (Kỷ Vọng = Ji Wang = JW)
Lúc Kỷ Vọng không biết nên làm thế nào, Kỳ Bạc Ngôn chủ động đáp lời Đoạn m Vũ, đánh lạc hướng nội dung cuộc trò chuyện.
Cũng không biết những người khác có nhìn ra cái gì hay không, sau đó mỗi lần Đoạn m Vũ muốn hỏi nhẫn của Kỷ Vọng, đều sẽ bị người khác dẫn sang chủ đề khác.
Buổi chiều bọn họ sẽ chơi trò chơi trong nhà, từ hình ảnh đạo diễn cung cấp, phân biệt động vật đang có nguy cơ tuyệt chủng.
Sau mấy vòng, chính Trịnh Kỳ Hồng cũng nói, học lời thoại cũng không khó bằng trò chơi này.
Chơi xong, đạo diễn Giang bỗng nhiên thông báo, tham gia xong phân đoạn cuối cùng là có thể nghỉ ngơi. Chuyện là hôm nay, tập đầu tiên của Trên đường phát sóng, các khách mời ngồi xem, rồi làm video quay lại phản ứng.
Đây là show giải trí đầu tiên của Kỷ Vọng, biểu hiện như thế nào, cậu cũng có chút để ý, nên hơi căng thẳng.
Ekip sắp xếp máy chiếu và màn ảnh, cho bọn họ một khung cảnh ấm áp xem chương trình.
Lúc nhân viên công tác ra ra vào vào sắp xếp, cậu cảm nhận được tay người khác phủ lên mu bàn tay mình, tùy ý nghịch ngợm ở trên mu bàn tay cậu nhấn một đoạn nhạc phổ, tựa như tay cậu là một cây dương cầm.
Cả năm người ngồi sau bàn hình chữ nhật, Trịnh Kỳ Hồng mặc váy, cho nên trên bàn có trải khăn trải bàn, trên đùi chị còn phủ một chiếc khăn mỏng.
Máy quay không quay đến dưới bàn bọn họ, Kỳ Bạc Ngôn ngồi ở bên trái cậu, không kiêng nể gì đυ.ng chạm tay cậu.
Ngón tay Kỳ Bạc Ngôn lần theo khớp xương, sau đó chen vào khe hở ngón tay, đẩy ngón tay của mình vào, động tác cũng không hề ngây thơ, cũng không chỉ là đơn thuần tiếp xúc.
Bởi vì rất nhanh sau đó, Kỳ Bạc Ngôn rút ngón ra, lại lần nữa đẩy vào, ma sát giữa khe hở ngón tay, ám chỉ cũng đủ rõ ràng.
Xung quanh không phải máy quay thì là người, Kỷ Vọng kẹp chặt ngón tay, không ngăn được Kỳ Bạc Ngôn, cuối cùng từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng hướng lên trên nhéo một cái, trong lòng tê rần.
Kỷ Vọng nhìn Kỳ Bạc Ngôn, dùng ánh mắt cảnh cáo, tên này không thể kiềm chế một chút hay sao?
Ngón tay đang trêu chọc tỏ vẻ, Kỳ Bạc Ngôn căn bản không muốn kiềm chế tí nào.
Kỷ Vọng đành phải nâng lên tay, kẽ hở giữa những ngón tay hồng hồng đặt ở trên bàn, Đoạn m Vũ lại nhớ tới chuyện chiếc nhẫn, kéo tay cậu: “Thiếu chút nữa quên mất.”
Lúc này là thời gian nghỉ ngơi, Đoạn m Vũ cũng thả lỏng bản tính, không có gì kiêng dè gì mà tháo nhẫn Kỷ Vọng ra, nhìn mặt trong của nhẫn.
Kỷ Vọng giật thót, lại không thấy Đoạn m Vũ kinh ngạc gì lắm, đối phương thậm chí trực tiếp đọc ra: “JBY?”
JBY? Không phải JW? Kỷ Vọng chạnh lòng, cái này đúng là Kỳ Bạc Ngôn mò dưới biển rồi, là cậu hiểu sai ý, cho rằng đây là nhẫn Kỳ Bạc Ngôn cố ý tặng.
Không đợi Kỷ Vọng kịp tỏ vẻ thất vọng, Đoạn m Vũ đã muốn đeo nhẫn lên tay.
Đoạn m Vũ vừa mới chuẩn bị đeo lên, nhẫn trong tay đã bị Kỳ Bạc Ngôn giật đi mất.
Kỳ Bạc Ngôn ra vẻ keo kiệt nói: “Đây là tài sản cá nhân của tôi, lần sau ekip không cho cơm ăn, tôi sẽ đem đi bán.”
Đoạn m Vũ phối hợp nói: “Sớm biết thế em cũng xuống biển, nói không chừng hiện tại đã phát tài rồi.”
Kỳ Bạc Ngôn lấy lại nhẫn cũng không trả lại Kỷ Vọng, giống như đang giận dỗi Kỷ Vọng để người khác lấy nhẫn đi.
Kỷ Vọng cũng dỗi, có cái gì mà giận chứ, lại không phải nhẫn của riêng cậu, không có ý nghĩa gì đặc biệt hết.
Ekip dọn dẹp xong, tập một của Trên đường cũng chiếu. Biên tập cắt nối phối hợp với nhạc nền, tuy rằng vẫn giữa các khách mời vẫn còn cứng nhắc, nhưng cũng không đến mức quá gượng gạo.
Chỉ là Kỷ Vọng phát hiện, lúc cậu và Kỳ Bạc Ngôn đứng chung khung hình có hơi xấu hổ.
Hai người hoàn toàn không giao lưu, thoạt nhìn quan hệ rõ ràng là không tốt.
Nguyên lai cảm xúc ở màn ảnh sẽ như vậy rõ ràng, giống như mỗi một ánh mắt, đều lộ ra chứng cứ hai bên không thân cận mấy.
Thế cho nên hậu kỳ lúc thi bắn cung, nhìn rất giống hai tên Alpha đang đối chọi gay gắt.
Tuy cũng có khung cảnh ấm áp, nhưng vẫn chưa đủ, Kỷ Vọng bây giờ đã có thể tưởng tượng tập này chiếu, sẽ có bao nhiêu fans Kỳ Bạc Ngôn xé cậu.
Sau khi xem xong tập một, phần ghi hình hôm nay cũng coi như kết thúc. Các khách mời có thể về nghỉ ngơi, tự lựa chọn phòng mình thích.
Kỷ Vọng không để ý chỗ ngủ lắm, để khách mời khác chọn trước, cậu lấy phòng còn dư là được.
Phân chia xong phòng ngủ, Kỷ Vọng ở trong phòng thay quần áo, mới vừa cởϊ áσ đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Một bàn tay từ phía sau sờ ngực Kỷ Vọng, Kỷ Vọng cũng không động đậy.
Kỳ Bạc Ngôn bất mãn nói: “Em không lo lắng là người khác tới sao?”
Kỷ Vọng nắm tay hắn: “Ai mà dám nửa đêm xông vào như anh, hơn nữa, hôm nay tin tức tố của anh nồng quá.”
Cậu xoay người, sờ miếng dán ức chế tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn: “Kỳ phát tình của anh tới rồi hả?”
Kỳ phát tình của Alpha là kỳ động dục, không dữ dội như Omega, nhưng cũng không thể xem thường.
Kỳ Bạc Ngôn híp mắt, rất hưởng thụ những động chạm của Kỷ Vọng: “Đã tới rồi, cũng xin nghỉ phép rồi.”
Kỷ Vọng suy tư, lấy ra mấy miếng dán ức chế từ ba lô ra, dán chồng lên cổ Kỳ Bạc Ngôn.
Dán chồng miếng ức chế xong, mùi đào vốn dĩ còn chưa rõ ràng đã bị che giấu mất.
Kỳ Bạc Ngôn vui vẻ: "Sao vậy, sợ tin tức tố của anh xông ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hả?"
Kỷ Vọng nghiêm túc: “Chỉ là để phòng ngừa chút thôi.”
Kỳ Bạc Ngôn lấy chiếc nhẫn ra, Kỷ Vọng không nhận: “Em không đeo nhẫn của người khác.”
“Ai nói là của người khác?” Kỳ Bạc Ngôn hỏi.
Kỷ Vọng nhìn chữ bên trong nhẫn: “JBY, không phải là…”
Khoan đã… JBY?
Bỗng nhiên, cậu nhận ra gì đó, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn nắm tay câu, một lần nữa đeo nhẫn lên ngón áp út của cậu: “Kỷ Bạc Ngôn, cái tên này hay không?”
“Thế nào, cưới anh về làm Kỷ phu nhân nhé?”
Kỷ Vọng nói không nên lời, Kỳ Bạc Ngôn cậu, chóp mũi cọ lên tuyến thể sau gáy, mang lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đôi mắt hắn mang theo du͙© vọиɠ mê ly, thanh âm như bị thiêu đốt khàn giọng: “Cho nên, Vọng Vọng, kỳ phát tình của anh, em giúp anh nhé.”
“Anh là Kỷ phu nhân của em, em phải thực hiện nghĩa vụ đấy.”