Kỷ Vọng ngồi máy bay từ Bắc Kinh tới 10 giờ tối mới về đến thành phố C, mới vừa hạ cánh tắt chế độ máy bay điện thoại đã ting ting cả mớ tin nhắn, toàn bộ đến từ Kỳ Bạc Ngôn.
Cậu vừa đi vừa xem, có ảnh selfie của Kỳ Bạc Ngôn, có mấy câu làm nũng, còn bỉ ổi gửi một câu: “Anh không phải còn đang theo đuổi em sao, em tặng nhẫn như vậy có vẻ không tốt cho lắm.”
“Vọng Vọng ơi, tự Lý Phong nhìn thấy nhẫn, không phải anh cố ý khoe đâu nha.”
“Phiền ghê, muốn up Weibo quá, có thể cho anh up Weibo không, em có thể tịch thu nhẫn khác, anh có nhiều nhẫn lắm.”
“Muốn ở bên cạnh em mãi thôi.”
“Vọng Vọng, anh yêu em anh yêu em anh yêu em lắm.”
Kỷ Vọng xem hết mấy lời yêu đương sến súa, chỉ trả lời một vấn đề: “Không được up Weibo.”
Kỳ Bạc Ngôn trả lời rất nhanh, giống như đang chờ hồi âm từ Kỷ Vọng, gửi một icon thỏ con khóc lóc.
Kỷ Vọng mỉm cười cất điện thoại, liền nhìn thấy Tiểu Húc đi phía trước mất hồn mất vía, suýt nữa bị cửa thang máy kẹp xẹp lép.
“Sao vậy? Trên máy bay cậu cũng không nói chuyện gì mấy?” Kỷ Vọng hỏi.
Tiểu Húc còn đang hồn vía lên mây, bị giọng nói của Kỷ Vọng làm giật mình: “Sao anh?”
Kỷ Vọng: “Tôi hỏi…”
“Hôn?! Cái gì hôn?! Cái đó không coi là hôn được! Chưa có ăn cháo lưỡi!” Tiểu Húc căng thẳng phản bác.
Kỷ Vọng suy tư: “À, cậu với ai kia hôn nhau.”
Tiểu Húc đỏ bừng mặt: “Không có, đều là ngoài ý muốn, em thích con gái, Omega nữ, beta nữ, một chút cảm giác với đàn ông cũng không có!”
“Vậy à?” Kỷ Vọng thuận thế nói: “Hóa ra là hôn đàn ông.”
Càng tô càng đen, Tiểu Húc có tật giật mình, có bao nhiêu bí mật đều phun hết ra ngoài.
Kỷ Vọng nhìn Tiểu Húc một lát, bỗng nhiên bất đắc dĩ nói: “Tiểu Húc, lần sau muốn giấu giếm chuyện gì đó, đừng chủ động nói ra, cho dù người khác hỏi tới, cứ giả ngu là được rồi.”
“Cậu xem, bây giờ tôi đã đoán được cậu hôn ai rồi.” Nhóc con lớn xác này, đã theo mình mấy năm, sao còn hồn nhiên quá vậy.
Kỷ Vọng biết, Tiểu Húc là vì ở trước mặt cậu, cho nên mới thả lỏng mà lộ ra dáng vẻ chân thật. Bộ mặt nghiêm khắc trưởng thành đều là bày cho người ngoài xem.
Tiểu Húc cũng không phải sẽ không nói dối, mấy năm nay đều rất hiểu chuyện qua quýt với công ty giúp cậu.
Lần này đi theo cậu đi tìm Kỳ Bạc Ngôn, vốn dĩ cũng không ở thuộc về chức trách của cậu ta, chỉ là lo lắng Kỳ Bạc Ngôn làm ra chuyện bất lợi cho cậu, bởi vì còn chưa biết cậu với Kỳ Bạc Ngôn đã xác định quan hệ.
Kỷ Vọng hỏi Tiểu Húc mặt còn đang đỏ bừng: “Lý Phong bắt nạt cậu?”
Mặc kệ người này có phải là trợ lý Kỳ Bạc Ngôn hay không, nếu bắt nạt thật, Kỷ Vọng nhất định giúp Tiểu Húc đòi công đạo.
Tiểu Húc hoảng loạn lắc đầu: “Cũng không có, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Hơn nữa phản ứng của Lý Phong còn quyết liệt hơn, lau miệng liên tục.” Nói đến đây, Tiểu Húc ngược lại như không cam lòng: “Cứ như hắn bị em dê xồm ấy!”
Kỷ Vọng mỉm cười vỗ đầu Tiểu Húc: “Được rồi, lần sau cậu cách xa anh ta một chút là được. Tôi cũng sẽ nhắc Kỳ Bạc Ngôn một chút, kêu Lý Phong đừng kéo cậu vào phòng nhỏ nữa.”
“Cái gì mà kéo vào phòng nhỏ, nghe cứ quái quái… Đúng rồi anh Vọng, anh với cậu Kỳ là chính thức rồi hả?” Tiểu Húc nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, phía tôi thì coi như vậy.” Kỷ Vọng nói: “Nhưng mà anh ấy nói muốn theo đuổi tôi, lúc nỗ lực rất đáng yêu, không muốn cắt ngang.”
Mặt Tiểu Húc vốn dĩ còn đang đỏ, thấy Kỷ Vọng cười, lại càng đỏ hơn. Anh Vọng sau khi dính vào tình yêu, hormone tăng gấp bội, cả người lấp la lấp lánh.
Cậu ta che mắt: “Đừng anh ơi, anh cứ cống hiến sự quyến rũ này cho màn ảnh, em thề sống chết không cong!”
Kỷ Vọng cười mắng cậu ta nói hươu nói vượn, quay đầu lại lướt điện thoại. Điện thoại cậu có dán phòng nhìn trộm, mặt bên xem chỉ thấy đen nhánh, chỉ thấy Kỷ Vọng lướt một chút lại thở mạnh một cái.
Giống như đau đầu cực kỳ, lại nặng nề mà thở dài.
Tiểu Húc vốn không biết đã xảy chuyện gì, nhưng Weibo thông báo tài khoản theo dõi đặc biệt vừa đăng bài Weibo, Tiểu Húc mở ra, Kỳ Bạc Ngôn up ảnh mới, status có hai chữ “ngủ ngon”.
Trên ảnh chụp là giấy nhớ màu vàng, có vết bút lông nhàn nhạt, ở độ phân giải thấp, miễn cưỡng có thể nhìn thấy hai chữ đầu tiên.
Bình luận nháy mắt cả ngàn hơn, fans ở phía dưới vô cùng sôi nổi.
Không cho người này show nhẫn, ngược lại hắn sáng tạo khác người show tờ giấy phải không? Kỷ Vọng mở WeChat, chụp màn hình Weibo gửi qua, thêm một cái dấu chấm câu: ?
Kỳ Bạc Ngôn rất đúng lý hợp tình: Anh không show nhẫn mà, tờ giấy nhớ em cũng muốn tịch thu luôn sao?
Cuối cùng đương nhiên cũng chỉ biết mặc kệ Kỳ Bạc Ngôn, nếu không còn có thể làm gì, nắm cổ hắn, kêu hắn tém tém lại sao?
Chỉ cần hắn không phát rồ, Kỷ Vọng cũng đã cảm ơn trời đất rồi.
Chỉ là buổi tối hôm đó, Kỷ Vọng cũng up bài trên vòng bạn, không có ảnh kèm, chỉ có một câu, ngủ ngon.
Cuối tuần này, cả đoàn Trên đường tụ tập ở cùng nhau. Kỳ Bạc Ngôn từ lúc bước xuống xe mặt mũi lúc nào cũng cười rạng rỡ, thoạt nhìn tâm trạng tốt hơn mấy tập trước nhiều.
Lần này hắn đến chỗ quay trước tiên, không hề khoan thai tới muộn nữa.
Người thứ hai tới là Đoạn m Vũ, Kỳ Bạc Ngôn lơ đãng nói chuyện cùng cậu ta, theo thói quen giơ tay vén tóc, Đoạn m Vũ vọt đến.
Đoạn m Vũ: “Gần đây thịnh hành kiểu đeo cả đống nhẫn như vậy sao?”
Chỉ thấy năm ngón tay Kỳ Bạc Ngôn toàn nhẫn là nhẫn, chỉ có chiếc trên ngón áp út tương đối giản dị, mấy cái khác đều là hàng hiệu, kiểu có gắn kim cương các thứ.
Đây là nhận một lúc cả chục cái đại ngôn sao, liều ghê vậy.
Đoạn m Vũ vừa hâm mộ vừa ghen tị: “Tí nữa nếu phải làm việc chắc chắn phải tháo nhẫn ra đó.”
Kỳ Bạc Ngôn không đáp mà hỏi lại: “Đẹp không?”
Hắn duỗi tay tới trước mặt Đoạn m Vũ, ngón tay đều sắp chọt vào mặt Đoạn m Vũ, cậu nhóc liền luôn miệng: “Đẹp đẹp đẹp, vô cùng chói mắt, vô cùng xa xỉ.”
Mà Kỳ Bạc Ngôn nghe cậu ta xum xoe xong, giống như không vừa lòng lắm. Không tiếng động lên án mắt nhìn của Đoạn m Vũ không được, không phát hiện chiếc nhẫn đẹp nhất.
Sau đó mỗi lần một vị khách mời khác tới đều bị tay phải xa hoa của Kỳ Bạc Ngôn đập thẳng vào mắt, mãi đến lúc Kỷ Vọng tới, cuối cùng Kỳ Bạc Ngôn cũng dừng động tác, nghiêm túc hỏi đạo diễn: “Hôm nay có người giúp không?”
Đạo diễn Giang cũng rất sợ Kỳ Bạc Ngôn làm rơi nhẫn trong quá trình ghi hình: “Có, đến lúc xuống biển, cậu tháo nhẫn ra là được.”
Kỷ Vọng đứng bên cạnh Kỳ Bạc Ngôn không nói chuyện, chỉ là lúc nhìn thấy bàn tay Kỳ Bạc Ngôn, hít sâu một hơi.
Kỳ Bạc Ngôn tháo nhẫn xuống, còn dặn dò Lý Phong, nhớ đề phòng trợ lý của Kỷ Vọng, lỡ như Kỷ Vọng kêu cậu ta tới tịch thu thì làm sao.
Lý Phong hơi suy tư: “Tôi cảm thấy cậu Kỷ sẽ không làm như vậy đâu, Tiểu Húc hôm nay luôn trốn tránh tôi, sẽ không cố ý chạy qua đây.”
Kỳ Bạc Ngôn nói: “Anh chọc ghẹo gì người ta hay sao, đừng bắt nạt cậu ấy, Vọng Vọng sẽ giận tôi đó.”
Lý Phong: “Yên tâm đi cậu Kỳ, tôi hiểu mà.”
Chủ đề của tập này là bảo vệ môi trường biển, ngoài nhặt rác ở bờ biển, còn có tìm hiểu các loại hải sản, hướng dẫn cho người xem các loại động vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng.
Vì bảo vệ biển, một số hạng mục yêu cầu xuống biển, ekip cứ cứng nhắc yêu cầu các khách mời không được dùng kem chống nắng gây ô nhiễm nước biển.
Nếu muốn xuống biển, chịu khó mặc đồ lặn, đội mũ mang chân vịt.
Ekip còn sắp xếp một hạng mục nhặt rác dưới rặng san hô.
Chỉ khi mọi người nhặt đủ mười thùng rác mới có thể giành được một bữa cơm trưa phong phú.
Quy tắc rõ ràng đơn giản, vì thế các khách mới lần nữa chia thành hai nhóm, một nhóm đã thi chứng chỉ lặn xuống biển, một nhóm thì nhặt rác trên bờ biển.
Đương nhiên chỉ có hai người có chứng chỉ lặn biển, Kỷ Vọng và Kỳ Bạc Ngôn đều bị xếp vào nhóm xuống biển. Kỷ Vọng nhìn nhìn làn da Kỳ Bạc Ngôn trắng sáng dưới ánh mặt trời: “Không bị bỏng nắng đấy chứ? Nếu không anh cứ ở trên bờ đi.”
Kỳ Bạc Ngôn thật vất vả mới có thể cùng nhóm với Vọng Vọng, ai cũng đừng hòng tách bọn họ ra.
“Không sao cả, da đen rất manly.” Kỳ Bạc Ngôn nắm cẳng tay Kỷ Vọng: “Màu da của Vọng Vọng chính là mục tiêu của anh.”
Kỷ Vọng không đáp mà cảnh cáo nhìn Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn yên lặng thả tay ra, tựa như cún con bị mắng, kìm lại cái đuôi đang vẫy.
Kỳ Bạc Ngôn mặc đồ lặn mang mắt kính, nhìn ống kính nói: “Thật ta tôi đã quên xuống nước thế nào rồi, hy vọng lát nữa cậu Kỷ có thể giúp đỡ tôi chút.”
Nói xong Kỳ Bạc Ngôn quay đầu lại: “Được không cậu Kỷ ơi?”
Kỷ Vọng chẳng biết nói gì, đều đã thi chứng chỉ lặn rồi, còn giả vờ cái con khỉ: “Vậy thì anh phải ngoan ngoãn chút.”
Kỳ Bạc Ngôn vô tội nói: “Anh vẫn luôn rất ngoan mà.”
Phải ngồi thuyền nhỏ một lát mới tới chỗ lăn, trên thuyền còn có đội thợ lặn chuyên nghiệp và camera-man đi theo hai người bọn họ.
Kỷ Vọng xuống nước trước, đưa tay cho Kỳ Bạc Ngôn còn ngồi trên thuyền, ý bảo đối phương nắm lấy.
Kính lặn che nửa khuôn mặt của Kỳ Bạc Ngôn, lại che không được nụ cười trên môi. Kỳ Bạc Ngôn cầm tay Kỷ Vọng, bùm một tiếng nhảy xuống, sau đó bởi vì tư thế nhảy xuống quá dữ dội, vì thế sặc một họng nước biển vừa mặn vừa đắng.
Kỳ Bạc Ngôn mười chín tuổi sợ nhất là vị đắng. Cũng chịu không nổi đắng cay cuộc đời.
Năm đó chỉ là một cơn cảm mạo nho nhỏ, Kỳ Bạc Ngôn cũng có thể ăn vạ với Kỷ Vọng, nói hắn chưa bao giờ uống thuốc, từ nhỏ không phải uống thuốc gì, không chịu được vị đắng.
Giọng nói rất quật cường, nhưng lại bị cơn ho nghẹn lại, làm Kỷ Vọng đau lòng muốn chết.
Kỳ Bạc Ngôn không chỉ không uống thuốc, còn lấy chăn bọc mình lại, ý thức phòng thủ mạnh mẽ.
Cuối cùng bị Kỷ Vọng dùng bạo lực lôi ra, vẻ mặt vô cùng bi phẫn mà uống thuốc. Sau khi đỡ bệnh hơn, Kỳ Bạc Ngôn mới ấu trĩ nói, uống thuốc xong rồi hôn, Kỷ Vọng sẽ cùng hắn chịu đắng.
Mà Kỳ Bạc Ngôn của hiện tại sặc nước, chỉ ho khan vài tiếng, không có phản ứng gì lớn.
Kỷ Vọng hỏi: “Không khó chịu sao?”
Kỳ Bạc Ngôn: “Vẫn ổn mà.”
Kỷ Vọng hơi hoài nghi nhìn Kỳ Bạc Ngôn, sau lại nhớ ra bọn họ đang ghi hình, nói không chừng thiết lập của Kỳ Bạc Ngôn trước mặt fans là một người đàn ông cool ngầu.
Các fan không phải còn kêu hắn là cậu Kỳ sao, cái gì mà cậu, cũng chỉ là một tên to xác thích làm nũng mà thôi.