Nhìn thấy dòng chữ này, Kỷ Vọng lại bắt đầu nhớ nhung, thật ra ban đầu cũng vẫn luôn nghĩ, trước kia phải tìm cách để không nhớ tới hắn, hiện tại thì không cần áp lực nữa, nỗi nhớ cứ tựa như cỏ dại gặp mưa mà xanh tốt sinh trưởng.
Cậu vẽ một ngôi sao năm cánh bên cạnh hàng chữ của Kỳ Bạc Ngôn, thật ra Kỷ Vọng không thích người khác động vào đồ đạc của mình, nhưng Kỳ Bạc Ngôn thì khác, mỗi một dấu vết Kỳ Bạc Ngôn lưu lại, đều có thể làm Kỷ Vọng từ nội tâm mà vui vẻ.
Kỷ Vọng lấy điện thoại ra, chụp bức ảnh gửi cho Kỳ Bạc Ngôn, khen ngợi ý nghĩ mới lạ của hắn, lại hỏi lịch trình mấy ngày tiếp theo.
Kỳ Bạc Ngôn chưa trả lời, hẳn là còn ở trên máy bay. Kỷ Vọng không bận rộn như vậy, để Kỳ Bạc Ngôn quay lại trước khi dấu vết của cậu biến mất có hơi khó, nhưng nếu cậu đi qua đó thì lại rất dễ dàng.
Lần ghi hình tiếp theo của Trên đường còn không đến nửa tháng, nhưng chút thời gian này Kỷ Vọng cũng chờ không nổi nữa.
Trong lòng Kỷ Vọng cằn nhằn chính mình vô dụng, rõ ràng ý thức được hiện tại bản thân đã nhanh chóng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, nên lặp đi lặp lại nhắc nhở lần này phải thận trọng, lý trí, bình tĩnh.
Nhưng ba cái từ này nếu đều có thể duy trì thì cũng không gọi là yêu đương được.
Kỳ Bạc Ngôn rất bận, lịch trình hắn gửi cho Kỷ Vọng xem vô cùng dày đặc, còn gửi thêm một tin nhắn thoại, mềm giọng làm nũng nói, Vọng Vọng mà tới, anh mua vé khoang hạng nhất cho.
Kỷ Vọng hỏi: “Anh còn chưa về khách sạn, em qua đó làm gì?”
Kỳ Bạc Ngôn: “Ngủ với anh.” Lại sợ Kỷ Vọng hiểu lầm: “Trong sáng đắp chăn ngủ, anh không quậy đâu.”
Lời nói ánh mắt thoạt nhìn không có gì vấn đề, lại khiến cho Kỷ Vọng như rơi vào biển lửa, cậu cũng là người trưởng thành, một người trưởng thành buổi sáng tỉnh lại sẽ dồi dào tinh thần.
Đến lúc đó còn chưa kịp đợi Kỳ Bạc Ngôn làm gì, sợ là cậu đã xuống tay trước.
Đêm đó Tống Cách từ nước ngoài trở về, đặc biệt mua quà lưu niệm cho Kỷ Vọng, bị kẹt ở ngoài cửa không vào được.
Liên tục nhập mật mã sai ba lần, cho đến khi Kỷ Vọng đang ở trong phòng nghe thấy tiếng bước ra mở cửa cho anh ta.
Cửa vừa mới mở, liền thấy Tống Cách đang cúi người quật cường nhìn chằm chằm cái khóa mật mã, muốn nhập thêm lần nữa.
Kỷ Vọng nói: “Bỏ cuộc đi, đổi mật mã rồi.”
Tống Cách lúc này mới thẳng người dậy, khó hiểu: “Tại sao?”
Kỷ Vọng lấy dép lê cho Tống Cách, nghĩ ngợi, quyết định một lát sẽ ra ngoài mua đồ: “Bởi vì tôi có người yêu rồi.”
Sau khi nói xong, Kỷ Vọng liền lấy chìa khóa ra cửa: “Cậu ngồi đó đi, tôi ra ngoài mua đồ trước đã.”
Tống Cách bị tin tức này làm cho ngây người: “Cái gì? Cậu thoát ế rồi? Ai vậy? Là ai khiêng mất Kỷ Vọng nhà chúng ta? Tôi vốn đã biết cái giới giải trí kia phù hoa, thế nào cũng sẽ không bỏ qua nhóc đẹp trai như cậu!”
Kỷ Vọng tức giận: “Kỷ Vọng nhà ai, ở trước mặt bạn trai tôi nhớ cẩn thận cái mồm!”
Vẫn là nam? Tống Cách càng tò mò: “Chẳng lẽ là Đoạn m Vũ?”
Kỷ Vọng mang giày, đeo khẩu trang: “Tôi đi đây.”
Tống Cách cũng không thèm nhìn dép lê Kỷ Vọng đưa cho anh ta, đi luôn theo Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng có người yêu lại huênh hoang như vậy, sao anh ta có thể ngồi ngốc một mình, tò mò chết đi được.
Trên đường đến siêu thị, anh ta cứ luyên thuyên mãi.
“Trên đường cũng chỉ có một Omega nam, chẳng lẽ cậu thích Trịnh Kỳ Hồng? Không phải cậu không thích con gái hay sao Kỷ Vọng?”
Kỷ Vọng lấy kim vá cái miệng Tống Cách lại: “Được rồi, sau này cho hai người gặp nhau.”
Tống Cách xoa tay: “Cũng hơi ngại ha, trừ cậu ra tôi còn chưa gặp người nổi tiếng khác đâu, có cần chuẩn bị giấy xin ký tên không ta?”
Nhớ đến bạn gái Tống Cách là fan của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng cảm thấy giấy ký tên có thể cần, cho nên gật đầu.
Vừa đến siêu thị, Kỷ Vọng liền đến khu đồ dùng sinh hoạt, mua thêm dép lê, khăn lông, bàn chải đánh răng, thậm chí tiêu tiền mua một bộ đồ ngủ tơ tằm cực kỳ xa xỉ.
Tống Cách nhìn cậu tiêu pha, răng đều nghiến ken két: “Làm bạn nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy cậu mua cho tôi áo ngủ tơ tằm bao giờ.”
Kỷ Vọng bình tĩnh đáp: “Da anh ấy hơi mỏng manh.”
Tống Cách:… Ý cậu là tôi da dày thịt béo à.
Nhìn thấy số đo, Tống Cách do dự nói: “Có phải mua số quá lớn rồi không, kích cỡ này Omega mặt không vừa.”
Chẳng lẽ là một beta có thể hình khá lớn? Chẳng lẽ là Trương Mộ Tiên?
Tống Cách đoán qua hết dàn khách mời của Trên đường một lượt, trừ Kỳ Bạc Ngôn và nhân viên công tác ra.
“Ai nói với cậu là Omega.” Kỷ Vọng cầm một hộp dây thun thả vào rổ xe.
Trong nháy mắt, một ý nghĩ chớp nhoáng hiện lên trong đầu Tống Các, hắn hít một hơi, kinh ngạc trừng mắt nhìn Kỷ Vọng: “Cậu, cậu! Cậu với Kỳ…”
Không chờ Tống Cách la lên, Kỷ Vọng đã đưa tay bưng kín miệng cậu ta lại, cậu thấp giọng nói: “Đừng có mà oang oang.”
Tống Cách hoảng hốt, tự mình tiêu hóa sự việc này một hồi lâu, lững thững đi trước xe đẩy của Kỷ Vọng, không còn tinh thần phá vỡ sự yên tĩnh của Kỷ Vọng nữa.
Lúc thanh toán tốn cả đống tiền, chủ yếu là mua đồ cho Kỳ Bạc Ngôn không chất không xem giá. Số dư trong tài khoản một phen chạm đáy, Kỷ Vọng cũng không cảm thấy đau lòng.
Tống Cách ở bên cạnh nhìn, rốt cuộc thốt ra một câu: “Cậu đúng là rất thích anh ta.”
Kỷ Vọng xách túi hàng, nghĩ ngợi: “Không phải thích.”
Tống Cách giống như nhẹ nhàng thở phào, đại khái là chuyện Kỷ Vọng là một Alpha, lại muốn ở bên một Alpha khác làm Tống Cách cảm thấy lo lắng.
Nào biết trong nháy mắt tiếp theo, lời Kỷ Vọng khiến mắt anh ta tối sầm, Kỷ Vọng nói: “Tôi yêu anh ấy mới đúng chứ.”
Lúc cậu nói lời này, ánh mắt bình thản mà nhìn về phía trước, chỉ có khóe miệng cong cong, giọng điệu tự nhiên, dễ dàng mà bày tỏ tình yêu.
Nhưng Tống Cách biết, Kỷ Vọng không phải người tùy tiện nói lời yêu với ai đó, anh biết Kỷ Vọng vẫn luôn có một người sâu sắc đặt ở trong lòng, mấy năm nay vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Kỷ Vọng chưa nói qua người kia là ai, cho nên Tống Cách đến bây giờ cũng không biết.
Hiện giờ người này bị Kỳ Bạc Ngôn thay thế, Tống Cách cũng không biết là phúc hay họa.
Chỉ cảm thấy ngôi sao này tai tiếng quá nhiều, lớn lên lại quá đẹp, có vẻ không đáng tin cậy lắm.
Nhưng Tống Cách không làm mất hứng bạn bè, anh ta chỉ nói: “Cố lên nhé.”
Con đường của hai Alpha nhất định sẽ gập ghềnh hơn người khác nhiều, lời chúc phúc của Tống Cách chỉ có cố lên.
Kỷ Vọng kinh ngạc nhìn Tống Cách: “Cậu chấp nhận nhanh vậy?”
Tống Cách xoa thái dương: “Dù sao cũng học hành nhiều năm như vậy, là một beta có tư tưởng hiện đại chính trực phóng khoáng. Chỉ cần không phải thích bạn gái tôi, tôi đều chúc phúc cho cậu.”
Nhắc đến bạn gái, Tống Cách lại nói: “Yên tâm, trước khi các cậu công khai, tôi sẽ không kể cho Hạ Nguyệt.”
Công khai chuyện này quá xa xôi, ít nhất hiện tại không nằm trong phạm vi suy xét của Kỷ Vọng. Cậu thì không vấn đề, nhưng bên Kỳ Bạc Ngôn lại có tổn thất lớn, không cần thiết.
Sau khi nói xong, Tống Cách lại khôi phục tính cách ba hoa ngày thường, ghẹo Kỷ Vọng: “Tôi với Kỳ Bạc Ngôn chắc có nghiệt duyên! Bạn gái thích hắn cũng đành, ngay cả bạn tốt cũng mê hắn như điếu đổ, quá đáng hết sức!”
Buổi tối Kỳ Bạc Ngôn gọi video qua, thấy Tống Cách lướt qua sau lưng cậu, mặt liền trầm xuống, Kỳ Bạc Ngôn nhìn thời gian: “Diễn viên Kỷ à, hiện tại đã là 10 giờ tối, cậu có thể giải thích một chút vì sao bên cạnh cậu lại có một người đàn ông khác hay không?”
Được rồi, hiện tại Kỳ Bạc Ngôn ngoại trừ kêu Vọng Vọng còn đẻ ra thêm một cái xưng hô diễn viên Kỷ dùng khi ghen tuông nồng nặc.
“Không phải người đàn ông khác khác, là bạn em, Tống Cách, một Beta nam.” Kỷ Vọng quay đầu nhìn Tống Cách đang ngượng ngùng muốn chết: “Không muốn lại đây chào hỏi một cái sao?”
Tống Cách e dè bước lại, nhìn Kỳ Bạc Ngôn trên màn hình một hồi, bỗng nhiên quay đầu hỏi Kỷ Vọng: “Cam thường mà sao hắn vẫn đẹp ghê hồn vậy, đây là người nổi tiếng à sao?”
Đối với mấy lời khen kiểu này Kỳ Bạc Ngôn đã sớm miễn dịch, hắn bắt bẻ mà đánh giá Tống Cách, còn chưa nói lời nào, Kỷ Vọng đã bổ sung: “Nó có bạn gái rồi, là một Omega.”
Một câu nói giải trừ nhiều nguy cơ, Kỳ Bạc Ngôn mỗi ngày đều lo lắng các loại người cùng hắn tranh giành Vọng Vọng lộ ra nụ cười hiền lành: “Chào cậu, tôi là Kỳ Bạc Ngôn, là…”
Tống Cách: “Tôi biết rồi, là người yêu của Kỷ Vọng.”
Kỳ Bạc Ngôn ngẩn ra, nụ cười càng toe toét, lặp lại: “Là người yêu của Vọng Vọng.”
Tống Cách xoa tay: “Anh không biết đâu, Kỷ Vọng hôm nay mua cho anh rất nhiều đồ, còn nói yêu anh tới nỗi…”
Kỷ Vọng đá Tống Cách: “Có thể ngậm miệng được rồi.”
“Không cần ngậm đâu, Tống Cách đúng không, chúng ta lưu phương thức lạc đi.” Kỳ Bạc Ngôn thân thiết nói.
Kỷ Vọng úp điện thoại xuống mặt bàn, cảnh cáo mà liếc nhìn Tống Cách, sau đó mới nói tiếp vào điện thoại: “Anh muốn nói chuyện với Tống Cách cả đêm đúng không?”
Tống Cách run người, tự giác đứng lên: “Được rồi, tôi đi trước đây, hai người cứ từ từ call.”
Kỷ Vọng lạ lùng hỏi: “Không phải cậu nói muốn ở lại chơi game sao?”
Tống Cách tức giận mà trừng mắt nhìn cậu: “Trò chơi quan trọng bằng người yêu không? Lo yêu đương đi đồ ngốc.”
Sau khi nói xong, Tống Cách nhìn Kỳ Bạc Ngôn trong màn hình chào tạm biệt: “Đúng rồi, bạn gái tôi rất thích anh, lần sau gặp nhớ ký tên cho tôi nhé.”
Chờ Tống Cách đi rồi, Kỳ Bạc Ngôn mới nói với Kỷ Vọng: “Anh thích người bạn này của em.”
Kỷ Vọng ậm ừ, không nói gì thêm, lát sau lại không nhịn được nói: “Tại sao lại thích Tống Cách?”
Kỳ Bạc Ngôn: “Anh thích bạn bè của em không được sao? Lúc trước em luôn cằn nhằn anh không muốn hòa thuận với bạn em.”
Kỷ Vọng: “Cũng không phải là không được…”
Kỳ Bạc Ngôn ngạc nhiên hỏi: “Vọng Vọng ghen hả?”
Kỷ Vọng thẳng thắn thừa nhận: “Ừa, anh còn muốn xin phương thức liên lạc của cậu ta.”
Kỳ Bạc Ngôn cười cong cả mắt: “Chỉ vậy thôi sao?”
Kỷ Vọng nghiêm túc nói: “Em biết hai người sẽ không có gì, nhưng em không thích anh đặt ánh mắt lên người khác.”
Kỳ Bạc Ngôn sửng sốt: “Vọng Vọng à… Trước kia em không như vậy.”
Kỷ Vọng ôn hòa: “Em vẫn luôn như vậy, Kỳ Bạc Ngôn, khao khát muốn độc chiếm anh của em lớn đến mức anh không ngờ tới được đâu.”