Đường đến sân bay hiếm khi không bị kẹt xe, vậy nên thời gian bọn họ có thể ở chung lại càng bị rút ngắn.
Thật cũng không có gì, Kỳ Bạc Ngôn vẫn luôn vùi trong ngực Kỷ Vọng ngủ, Kỷ Vọng nhìn chằm chằm vào Kỳ Bạc Ngôn, đến nỗi mắt cậu cũng díp lại vì buồn ngủ, giống như bọn họ đang liều mạng kéo sáu năm đã lãng phí trở lại.
Alpha đẹp đẽ, ngạo mạn mà đáng thương ấy, hiện tại là của cậu, ở trong lòng ngực cậu, cho cậu ôm.
Chỉ cần ý thức được việc này, Kỷ Vọng lại sinh ra một loại si mê hết thuốc chữa và bao nhiêu mộng tưởng, một lòng tràn ngập suy nghĩ, che mờ những thứ khác.
Nhưng… Kỳ Bạc Ngôn nói sáu năm này không tới tìm cậu, là bởi vì trận cãi nhau kia, với hiểu lầm giữa bọn họ quá sâu sắc, hắn vừa về nước bận quá, cho nên không tới tìm.
Do đó bỏ lỡ sáu năm, khiến Kỷ Vọng cảm thấy khó chịu và tiếc nuối.
Cậu biết bỏ lỡ là bỏ lỡ, thời gian đã qua không thể quay trở lại.
Mà Kỷ Vọng… Cũng chỉ là muốn Kỳ Bạc Ngôn cho cậu lý do để tha thứ. Không chỉ Kỳ Bạc Ngôn muốn thuyết phục cậu, chính cậu cũng đang thuyết phục mình.
Hiện tại mới biết được, năm đó lúc cậu vì hắn mà nản lòng, Kỳ Bạc Ngôn cũng đang giành giật sự sống.
Đối mặt một người anh trai bụng đầy ác ý, cuộc sống đảo lộn, đã đủ mệt, lại còn phải bảo vệ nhiều người như vậy.
Bọn họ còn rất trẻ, cho dù Kỷ Vọng 18 tuổi năm đó đã biết Kỳ Bạc Ngôn khó xử, cậu có thể giúp được đối phương cái gì? Cậu chỉ có thể ý thức được chính mình khi ấy có bao nhiêu vô dụng.
Cậu không có tốt đẹp như Kỳ Bạc Ngôn nghĩ.
Ô tô dừng lại, xung quanh đen nhánh, không tới thẳng sân bay. Rất nhiều người biết lịch trình của Kỳ Bạc Ngôn, Lý Phong vì tránh để Kỷ Vọng bị người khác nhìn thấy, cố ý bảo tài xế ngừng ở bãi đỗ xe gần đó để Kỷ Vọng xuống xe.
Không còn cách nào, nghệ sĩ muốn yêu đương, trợ lý phải hỗ trợ che giấu.
Lý Phong quay đầu lại, thấy Kỳ Bạc Ngôn còn ngủ, đầu tiên là kinh ngạc vì đã lâu hắn không ngủ ngon như thế, có chút không đành lòng.
Kỷ Vọng thấy Lý Phong do dự, đành tự mình đánh thức Kỳ Bạc Ngôn.
Lý Phong nhìn thời gian, còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Kỷ Vọng hô lên một tiếng ngắn ngủi, lại quay đầu lại, ngay lập tức đập vào mắt là hai người phía sau đã đổi tư thế.
Tóc Kỳ Bạc Ngôn rũ xuống, che mặt Kỷ Vọng. Rất nhanh, hắn đã cúi người xuống, thậm chí Lý Phong không cần nhìn thêm nữa cũng biết Kỳ Bạc Ngôn đang làm gì.
Bọn họ đang hôn nhau.
Nói cái gì mà chờ Kỷ Vọng đồng ý mới hôn, thỏa thuận chưa qua mấy ngày, liền quên sạch.
m thanh trong xe rõ ràng, ướŧ áŧ, triền miên, khiến người ta đỏ mặt.
Lý Phong cảm thấy may mắn vì ghế sau và ghế trước có màng ngăn, hơn nữa ngày thường đều sẽ kéo lên. Phòng chụp lén, bảo vệ riêng tư. Tình hình hiện tại chính là nhu cầu bảo vệ riêng tư thiết yếu nhất.
Anh ta mở cửa xuống xe, nhường lại không gian cho hai người bên trong.
Tiếng cửa xe đóng lại làm Kỷ Vọng bừng tỉnh, lực tay lập tức tăng lên mấy phần, cuối cùng đẩy Kỳ Bạc Ngôn ra.
Môi Kỳ Bạc Ngôn đã ướt, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm môi Kỷ Vọng: “Vọng Vọng ơi, hôn anh thêm cái nữa đi.”
Kỷ Vọng như bị ánh mắt bộc trực ấy thiêu cháy: “Hôn hôn cái gì, để em xuống xe!”
Kỳ Bạc Ngôn mặc kệ Kỷ Vọng nói gì, hắn trực tiếp đem ngón tay nhét vào miệng Kỷ Vọng, tựa như mấy tháng trước, bọn họ gặp lại sau sáu năm ly biệt, Kỳ Bạc Ngôn dùng ngón tay ướt máu, xuyên qua mạn che mặt chạm môi Kỷ Vọng.
Mà lúc này, hắn đã thành công, không kiêng dè gì mà đưa ngón tay vào khoang miệng Kỷ Vọng, hắn híp mắt cảm thụ xúc cảm nơi đó: “Vọng Vọng mấy năm nay có hôn người khác không đấy?”
Kỳ Bạc Ngôn đối với việc đùa bỡn trong khoang miệng cậu, có một loại chấp nhất kỳ quái. Ngón tay kiêu căng giữa môi lưỡi, khiến Kỷ Vọng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ mà phóng túng nhìn Kỳ Bạc Ngôn, dùng ánh mắt nói rõ mình không có.
Kỳ Bạc Ngôn rút ra tay, tự mình ngậm lấy, viền mắt hơi phiếm hồng: “Anh biết Vọng Vọng không có.”
Ngữ điệu khàn khàn lại nguy hiểm, giống như Kỷ Vọng nếu thật sự có, Kỳ Bạc Ngôn sẽ làm ra chuyện càng điên cuồng.
Bàn tay ướt át nước bọt của cả hai vén vạt áo Kỷ Vọng, ý đồ rõ ràng mà tiến công.
Kỷ Vọng cách quần áo đè lại tay Kỳ Bạc Ngôn, muốn làm cho hắn tỉnh táo lại.
Cậu không hiểu tại sao Kỳ Bạc Ngôn sau khi ngủ một giấc lại giống như trong mơ uống phải thuốc kích thích, phát cuồng ngay tại chỗ.
“Anh không phải nói đang theo đuổi em sau sao? Theo đuổi là không thể lên giường.” Kỷ Vọng thở nghẹn nói.
Nét mặt Kỳ Bạc Ngôn dao động, lúc Kỷ Vọng cho rằng Kỳ Bạc Ngôn sẽ nói hắn không theo đuổi cậu nữa, Kỳ Bạc Ngôn lại chậm chạp không cam lòng rút tay về.
Kỷ Vọng ngơ rồi, không ngờ tới chấp nhất của Kỳ Bạc Ngôn đối với chuyện theo đuổi cậu lại nghiêm trọng như vậy.
Theo đuổi với lên giường, Kỳ Bạc Ngôn chọn theo đuổi.
“Vọng Vọng bắt nạt anh.” Kỳ Bạc Ngôn vô cùng ấm ức.
Hắn cách lớp áo ôm lấy eo Kỷ Vọng, cố ý ở chỗ nhạy cảm ấy xoa mấy cái, hô hấp Kỷ Vọng lập tức trở nên càng dồn dập, làn da trên cổ đỏ rực.
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây, Kỷ Vọng nhấc chân kẹp lấy đùi Kỳ Bạc Ngôn, nâng eo lên, lật người đè lên Kỳ Bạc Ngôn.
Lúc khống chế Kỳ Bạc Ngôn, cậu vẫn để ý mà tránh nắm phải mớ tóc dài của Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn thuận theo mà nhắm mắt lại, chỉ chờ Kỷ Vọng hôn hắn.
Kỷ Vọng vui vẻ trêu ghẹo hắn: “Anh chờ mong cái cóc khô, lúc theo đuổi người ta, cũng không thể tùy tiện hôn như vậy, chẳng lịch sự tẹo nào.”
Kỳ Bạc Ngôn có chút buồn bực mở mắt ra, còn chưa nói lời nào, đã bị Vọng Vọng của hắn bóp lấy cằm.
Ngoài miệng thì nói không được cái này không được cái, ̣nhưng Kỷ Vọng vẫn cúi đầu hôn nhẹ môi hắn.
Không giống như Kỳ Bạc Ngôn tiến quân thần tốc, hôn giống như muốn nuốt cả người đối phương vào, thì Kỷ Vọng là dịu dàng, săn sóc, gần như lãng mạn lịch sự.
Cậu rời khỏi môi Kỳ Bạc Ngôn rồi bổ sung: “Nhưng người được theo đuổi, có thể làm tất cả những gì mình muốn, bao gồm hôn môi.”
Kỳ Bạc Ngôn nắm gáy Kỷ Vọng, lật người hoán đổi vị trí của cả hai, lại lần nữa đánh mất lịch sự với đôi môi Kỷ Vọng.
Hắn cũng không phải là quý ông, chỉ sợ du͙© vọиɠ mạnh mẽ của mình làm Kỷ Vọng khó chịu mà thôi.
Kỷ Vọng đã ghẹo hắn như vậy, hắn làm sao nhịn được nữa.
Nhiệt độ không khí trong xe tăng nhanh, tựa như Kỷ Vọng nói vậy, cậu có thể làm bất kỳ chuyện gì với Kỳ Bạc Ngôn mà Kỳ Bạc Ngôn lại không thể.
Cho nên Kỷ Vọng gỡ nút áo Kỳ Bạc Ngôn, ở vị trí gần trái tim trên ngực hắn, để lại một dấu hôn thật sâu.
Dấu vết đỏ ửng, ngày mai sẽ biến thành màu xanh tím, Kỷ Vọng nói: “Trước khi nó nhạt dần, trở lại bên em nhé.”
Kỳ Bạc Ngôn ôm lấy eo Kỷ Vọng, cảm giác bức bách khiến Kỷ Vọng cảm nhận được khát vọng mãnh liệt của Kỳ Bạc Ngôn, mà cậu lại thờ ơ, bình tĩnh.
“Nếu về không kịp thì sao?” Kỳ Bạc Ngôn khàn giọng.
Ngón tay Kỷ Vọng chạm vào cái dấu hôn ấy: “Vậy thì thôi, dù sao gần đây em cũng rất bận.”
Kỳ Bạc Ngôn nhắm mắt lại, khi lên tiếng, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Em không thể tới tìm anh sao?”
Kỷ Vọng cúi đầu hôn lên trán Kỳ Bạc Ngôn: “Xem thái độ của anh trước đã.”
Kỳ Bạc Ngôn hỏi: “Thái độ gì chứ?”
“Ăn cơm đàng hoàng, ngủ nhiều vào, trước khi vì xúc động mà làm mấy chuyện tự tổn thương chính mình thì nhớ tới em.” Kỷ Vọng dặn dò từng câu từng chữ.
Kỷ Vọng: “Giống như lúc đua xe, làm ra chuyện liều mạng như vậy, không thể tái diễn lần nữa, em không thích.”
Kỳ Bạc Ngôn nâng tay Kỷ Vọng, hôn lên vết sẹo trên ngón áp út: “Bởi vì khi đó rất muốn Vọng Vọng, so với mạng sống của mình, anh cần Vọng Vọng hơn hết thảy.”
Kỷ Vọng thở dài, cảm thấy mình không thể cùng Kỳ Bạc Ngôn nói đạo lý nữa. Cậu không biết lời này của Kỳ Bạc Ngôn là thật hay giả, nếu là thật sự, cũng đủ đáng sợ.
Hai người dính nhau một lúc, Kỷ Vọng cuối cùng cũng thành công xuống xe, trong nháy mắt cậu có cảm giác mình đã thoát khỏi một con thú nhỏ quá mức dính người, toàn thân nhẹ nhàng thanh thoát.
Cậu gật đầu với Lý Phong: “Vừa rồi ngại quá, Kỳ Bạc Ngôn đành nhờ anh vậy.”
Lý Phong nhìn thấy quần áo cậu, nhắc nhở: “Cậu Kỷ à, quần áo của cậu…”
Kỷ Vọng cúi đầu mới phát hiện nút áo của mình rơi mất một viên, cũng không biết rơi chỗ nào rồi.
Cậu tùy tiện khép lại cổ áo, cũng không mấy để ý: “Mau đến sân bay đi, tôi tự gọi xe về.”
Lý Phong lên xe, thấy trong tay Kỳ Bạc Ngôn có một viên nút áo. Lý Phong thấy màu sắc của nó giống như đúc nút áo trên áo sơ mi của Kỷ Vọng.
“Cậu bứt nút áo người ta làm gì?” Lý Phong thật sự không thể hiểu nổi.
Kỳ Bạc Ngôn bỏ nút áo vào túi: “Sách nói, nút áo có ý nghĩa đặc biệt.”
Rốt cuộc là loại sách gì dạy cho Kỳ Bạc Ngôn loại tư tưởng này vậy.
Lý Phong xoa huyệt thái dương, đột nhiên nhớ tới lúc anh ta còn trẻ, bởi vì một bộ phim thần tượng hot, lúc ấy cái áo sơ mi nào cũng bị trộm mất nút áo thứ hai, mỗi lần đều chỉ có thể sờ ngực sợ hãi đi về nhà.
Sau khi nhìn thấy xe Kỳ Bạc Ngôn rời đi, Kỷ Vọng về nhà, cậu muốn dọn dẹp phòng ốc một chút, mấy ngày nay vội vàng tìm hiểu kịch bản, trong nhà rất bừa bộn.
Kỳ Bạc Ngôn cứ thích bất ngờ mà tới, cũng không thể để hắn nghĩ Vọng Vọng của hắn sống trong đống rác được.
Kỷ Vọng dọn dẹp từ trong ra ngoài, cuối cùng có thể cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Kỳ Bạc Ngôn, bảo hắn hạ cánh rồi thì nói với cậu một tiếng.
Buông điện thoại xuống, Kỷ Vọng lại tiếp tục bắt đầu công việc chưa hoàn thành, nghiên cứu kịch bản, phân tích nhân vật.
Cậu mở cuốn sổ viết lại thiết lập nhân vật của Trần Bạch Hòa, lại phát hiện trang cuối cùng có đoạn phân tích mà cậu viết xuất hiện thêm một hàng chữ được Kỳ Bạc Ngôn viết bằng mực đỏ.
Nguyên văn của Kỷ Vọng là:
Cuối cùng, tại sao Trần Bạch Hòa cam chịu từ bỏ Hạ Điềm?
Trần Bạch Hòa trong kịch bản là cố chấp không buông, cho nên nhiều năm qua như thế cũng chưa từng quên Hạ Điềm.
Đã như vậy, tại sao lại chắp tay nhường Hạ Điềm cho kẻ khác.
Là bởi vì bệnh tật, hay là bởi vì hắn sớm đã không còn yêu Hạ Điềm như xưa.
Thời áo trắng luôn làm lòng người vấn vương hoài niêm, nhưng hiện tại Hạ Điềm đã không phải là điều cứu rỗi Trần Bạch Hòa nữa.
Hạ Điềm cảm thông cho Trần Bạch Hòa, nhưng không yêu Trần Bạch Hòa, thứ bọn họ đã bỏ lỡ, vốn không thể tìm lại.
Dòng chữ màu đỏ của Kỳ Bạc Ngôn lại viết:
Có lẽ là bởi vì, hắn sợ một khi mình chạm vào, sẽ phá nát cứu rỗi đã từng thuộc về hắn.