Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 40: Vết Cắn Trên Xương Quai Xanh

“Lão già này, ý cha là gì? Cát Cát là con trai cha đó, hôn nhân đại sự của anh ấy cha lại không quan tâm chút nào à? Con toàn tâm toàn ý giữ chị dâu tương lai, còn cha! Một chút cũng không nhiệt tình, như thế thì có người phụ nữ tốt nào dám gả vào nhà chúng ta? Cha không kiếm được vợ thì thôi đi, con đã buông tha cho cha rồi, Cát Cát anh ấy ngốc nghếch, chúng ta phải sớm ra tay một chút để chiếm lợi thế, cha có làm không! Vì hai người đàn ông các người, con mới năm tuổi, mà con đã lo nghĩ nát ruột rồi!”

A Thẩm: “.....”

Người đàn ông nhìn chằm chằm TV, khuôn mặt tuấn tú u ám, “Người phụ nữ này làm mẹ các con thích hợp hơn.”

Vẻ mặt Mười Bốn khϊếp sợ, “Úi, cha đã già thế này rồi, cha không biết ngượng chê Tiểu Vân Vân già? Bây giờ thịnh hành tình yêu vượt tuổi, con van cha cũng đi tuyến đầu trong lĩnh vực thời trang được không? Như thế lúc ra ngoài, con cũng ngại nói với người khác rằng con biết cha đấy....”

“A Thẩm, vứt hạt dưa giấu sau tủ lạnh phòng bếp đi.”

Khuôn mặt hồng của tiểu tử cứng đờ, “Sao cha biết con giấu ở đó!”

“Từ ngày mai trở đi, cap mạng TV cũng rút ra.”

“Không không!” Túi sữa nhỏ cực kỳ sợ hãi, đạp chân kêu rên, “Lão già này, cha muốn tạo phản?”

Lục Mặc Trầm đứng dậy, thuận tay xách Túi sữa nhỏ lên, cánh tay cha vừa mạnh lại vừa có lực, tiểu tử nằm ở trên, không thể trở mình, vừa bị đánh mông vừa bị ném vào phòng ngủ, “Nói cha một chữ ‘già’ nữa, tối nay mông sẽ nở hoa, hai tháng này không ai quản, lỗ mãng lên trời rồi?”

“Cha đánh cha đánh, cha chỉ có một đứa con gái như vậy, cha không tiếc cha cứ đánh?”

Lục Mặc Trầm đen mặt lại, lòng bàn tay to ôm lấy cặp mông hồng hào của cô bé, chui vào trong chăn, “Ngủ!”

“Lão Lục....con nghe nói bên ngoài mưa rất lớn, xe Tiểu Vân Vân hư rồi, cha nói xem dì ấy trở về thế nào?” Giọng tiểu tử mềm nhũn, “Cha thay con đưa dì ấy có được không?”

“Dì ấy sẽ không ngồi xe cha.”

“Tại sao?”

Người đàn ông không trả lời, đắp chăn cho cô bé rồi đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải A Thẩm thu dọn đồ đạc ở phòng tắm.

Anh liếc mắt, “Đưa áo sơ mi cho tôi.”

“Tiên sinh, đây là áo cô Vân đi qua, ngài luôn có bệnh sạch sẽ, không muốn chứ.”

Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh không nhìn ra bất cứ điều gì, “Lãng phí làm gì, tiên sinh dì có tiền thì có tiền, đức tính tiết kiệm vẫn luôn có.”

A Thẩm: ......

Chỉ là nhớ tới hai ngày trước thu dọn tủ quần áo, tiên sinh không thèm để ý bảo bà ấy vứt hết mười mấy chiếc áo sơ mi may bằng tay, khi đó tiên sinh cũng không tiết kiệm chút nào....

......

Vân Khanh bước nhanh trong cơn mưa tầm tã, giống như phía sau có nước lũ và thú dữ.

Mãi cho đến khi ra khỏi Dự Viên, đầu óc rối bời mới nhớ tới, lốp xe cô kẹt rồi.

Loại chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, cho nên cô không có điện thoại của xe kéo, vẫn là mở dung lượng lên mạng tìm kiếm nửa ngày, mới tìm thấy số điện thoại.

Trạm cứu viện đường phố nói, trời mưa nên không lập tức chạy tới được, hỏi cô như thế có thể chờ không?

Vân Khanh chỉ có thể gật đầu bất lực.

Mưa to gió lớn, áo gió của cô rất nhanh đã bị thấm ướt, tìm kiếm một chút, trên mạng nói trạm cứu viện này đặc biệt chậm....

“Cô Vân?” Phía sau đột nhiên có một giọng nói nam, suýt nữa hù cô: “Tiểu thư, tôi là tài xế của anh Lục, cô chắc đã gặp qua tôi, anh Lục phái tôi tới đưa cô về nhà.”

Nhìn khuôn mặt người đàn ông này, Vân Khanh nhận ra, chiếc xe anh ấy đậu bên cạnh không phải là Bentley, mà là một chiếc Mercedes màu đen.

Không cần thiết phải phân cao thấp với bản thân chờ đợi trong trời mưa to, có lẽ sẽ đợi tới sáng mai.....chỉ cần trên chiếc xe này không có mùi đáng ghét của anh....

Cuối cùng Vân Khanh vẫn lên xe, bên trong rất sạch sẽ, chỉ có mùi da.

Cô thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt không nhúc nhích.

Chín giờ, Vân Khanh trở lại một phòng một sảnh gần bệnh viện.

Đúng lúc dì Mi đang nấu canh, “Khanh Khanh, mới tan làm sao? Thấy mưa lớn như vậy, cha con lo lắng con lái xe đấy.”

Vân Khanh cúi đầu vào nhà, tìm quần áo, “Hôm nay cha được không?”

Cô không trực tiếp đi đến bệnh viện, bộ dạng này của bản thân chắc chắn không thích hợp.

“Không được ngon miệng, ông ấy cứ thích lo lắng không đâu, cháu cũng nói Vân Dật học hành bận rộn, ông ấy vẫn treo tim, tiếp tục giảm cân như thế nữa sẽ không có lợi cho phẫu thuật, Khanh Khanh, cháu vẫn nên nói với Vân Dật một tiếng, bảo thằng bé dù bận rộn thế nào cũng phải qua một chuyến....”

Vân Khanh nhíu chặt mày, không nói gì.

Vào phòng tắm, cởi sạch, cô đứng dưới vòi nước nóng, không ngừng để nước nóng rửa sạch cơ thể.

Xoa sữa tắm hết lần này tới lần khác, nhưng mũi giống như có vấn đề, vừa cúi đầu, lại vẫn là mùi của Lục Mặc Trầm lưu lại trên người cô, có ở khắp nơi.

Cô buồn phiền không thôi, thắt lưng được nước nóng rửa sạch, dường như vẫn còn cảm giác thô ráp của lòng bàn tay đàn ông.

Vân Khanh kinh ngạc nhìn vào trong gương, da dẻ toàn thân người phụ nữ trở nên hồng lên, đáy mắt lạnh lùng vẫn còn chút mê loạn rời rạc.

Vết cắn nho nhỏ trên xương quai xanh kia, ửng đỏ.

Cô vừa nhắm mắt, lại là chiếc lưỡi mềm mại mạnh mẽ của người đàn ông....

Không nên như thế, cơ thể này vốn thuộc về Cố Trạm Vũ, tại sao bây giờ lại bị một người đàn ông khác xâm phạm? Hơn nữa, đáng sợ là, cô lại cũng không hoàn toàn phản cảm loại xâm phạm đó....

Cô rất rõ theo tuổi tác trưởng thành, cơ thể sẽ càng ngày càng thành thật.

Đột nhiên có chút hiểu ra, tại sao Cố Trạm Vũ lại lưu luyến cơ thể những người phụ nữ kia như thế, vụиɠ ŧяộʍ sau lưng cô, rất nhiều năm cũng không giảm hứng thú.

Bởi vì đó thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ....

Nhưng cô vẫn không chấp nhận nổi, cho dù không phải Cố Trạm Vũ, đó cũng chỉ là cơ thể của bản thân cô.

Cho dù cô quạnh như tuyết, cô cũng không muốn tiến vào ranh giới hôn nhân vụиɠ ŧяộʍ như thế, điều đó có khác gì với Cố Trạm Vũ?

Huống chi là Lục Mặc Trầm, người đàn ông không có chút tình cảm, máu lạnh lại tàn nhẫn này!

.....

Nửa đêm tới phòng bệnh cha canh đêm, tám giờ sáng, vẫn là cha đánh thức cô, “Điện thoại của cô kêu rất nhiều lần, bạn con gọi tới.”

Vân Khanh mơ mơ màng màng đứng dậy, nhìn thấy ID người gọi, Tô Gia Ngọc, trong lòng cô sửng sốt, lập tức đoạt lấy điện thoại.

“Gào gào kêu kêu làm gì.” Vân Thừa Thư nhíu mày, “Điện thoại quan trọng? Chuyện gì?”

“....Không phải điện thoại quan trọng gì, Gia Ngọc! Đoán chừng là hỏi con bữa sáng ăn gì tiện đường mang theo.”

Vân Khanh mở to đôi mắt mơ màng giải thích, chăm sóc cha rửa mặt xong, mới lòng nóng như lửa đốt chạy tới hành lang nghe điện thoại.

Phía Tô Gia Ngọc quả nhiên có tin tức, “Sáng sớm anh họ tớ gọi tới, nói mười giờ sáng hôm nay, anh ấy có thể nhận được kết quả lấy mẫu vân tay, đến lúc đó sẽ liên lạc.”

“Được.” Vân Khanh siết chặt điện thoại.

Hai tiếng còn lại, hầu như mỗi giây như một năm, sự lo lắng không yên trong lòng gần như treo lơ lửng ở cổ họng.

Sau mười giờ, Tô Gia Ngọc lại gửi tới một tin nhắn, nói gặp ở quán cà phê Phong Cách.

Vân Khanh lập tức gọi taxi, đi thẳng tới đó.

Trong quán cà phê, anh họ Tô Gia Ngọc cũng tới, mặc quần áo thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc.

Vẻ mặt đó khiến trong lòng Vân Khanh càng thêm không đáy.

“Tớ mời anh họ đích thân tới một chuyến, tớ ở giữa chuyển lời, để tránh không rõ ràng.” Vẻ mặt Tô Gia Ngọc cũng không quá tốt.

Vân Khanh mới vừa ngồi xuống, người đàn ông liền đưa một tờ giấy qua, “Cô là bạn của Gia Ngọc, tôi có thể giúp, chắc chắn hết sức. Nhưng, cũng chỉ có thể giúp cô tới đây, kết quả giám định tôi không thể nào thay đổi, thật đáng tiếc, dấu vân tay rõ ràng trên cây gậy sắt kia, chỉ có của một mình em trai cô.”

Rầm, giống như tiếng sấm sét ngoài cửa sổ.

Tay Vân Khanh run rẩy, mở tờ giấy kia ra, ánh mắt quét đến dòng chữ phía dưới nhất, mặc dù không hiểu 100%, nhưng kết quả chữ ‘Không’ kia, cô thấy rất rõ.

“Thực ra còn có hai dấu vân tay khác chồng lên nhau, nhưng phòng thí nghiệm nói, một dấu là của rất lâu trước đây, dấu còn lại chỉ có một chút dấu vết, không thể nào kiểm chứng là của ai. Gậy sắt là nhặt ở trên mặt đất, khó đảm bảo có người sờ qua.”

“Tất cả nam sinh có mặt lúc đó, cũng nên đối chiếu với dấu vân tay không rõ này một chút!” Vân Khanh rất tức giận.

“Không có bằng chứng đầy đủ, cảnh sát không thể tùy ý gọi người tới đồn cảnh sát, thu thập dấu vân tay để đối chiếu.”

“Tôi không tin trùng hợp như vậy! Em trai tôi nói em ấy chỉ cho một gậy, phía sau còn có người đánh, sao lại chỉ có hai dấu vân tay? Tôi nghi ngờ kết quả kiểm tra này!”

“Không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng cậu muốn lật ngược lại vụ án, rất khó.” Anh họ Tô Gia Ngọc rời đi trước, chỉ có những lời như vậy.

Bầu không khí im lặng chết chóc, Tô Gia Ngọc biết lúc này trong lòng cô sụp đổ, thử hỏi, “Chiều hôm qua không phải cậu đưa tiểu nha đầu kia về nhà họ Lục sao? Có gặp được bệnh nhân nam kia của cậu không?”

Vân Khanh hơi cứng đờ, đưa tay lên vò tóc, “Vô dụng, toàn vô dụng.”

Tô Gia Ngọc thở dài nặng nề, nhỏ giọng nói, “Khanh Khanh, con đường cuối cùng lúc này, cũng chỉ có nhà họ Cố. Nhà cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, họ không biết sao?”

Vân Khanh không biết họ có biết không, nhưng đi cầu cứu nhà họ Cố càng vạn bất đắc dĩ hơn đi cầu cứu Lục Mặc Trầm.

Cô muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, trước tiên phải bẻ sạch sẽ nhà họ Cố, cho nên từ khi Vân Dật xảy ra chuyện không may tới nay, cô chưa từng nghĩ đến việc báo cho nhà họ Cố biết.

Đang hết đường xoay sở, đột nhiên có một cuộc gọi gọi đến, là Cố Diệu Thành.

Tô Gia Ngọc thấy cô còn do dự, “Đúng lúc cha chồng cậu gọi qua! Đầu óc cậu đừng mơ hồ nữa, mau nhận đi!”

Quẹt ngón tay qua, giọng của Cố Diệu Thành liền truyền tới, “Tiểu Khanh, con xảy ra chuyện gì, Vân Dật xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nghe thấy con nói chứ? Thời gian này cha đều không ra ngoài, nếu không phải hôm qua đánh cờ với người khác, trong lúc vô ý nghe được, con còn muốn giấu cha bao lâu?”

Chuyện này không tồn tại có che giấu hay không, là Vân Dật xảy ra chuyện, không phải cô xảy ra chuyện, không có liên quan trực tiếp với Cố Diệu Thành.

Nhưng thái độ lo lắng sốt ruột của Cố Diệu Thành khiến Vân Khanh có chút bất ngờ, không đợi cô nói, Cố Diệu Thành nói tiếp, “Tuyệt đối không thể để Vân Dật ngồi tù! Mới 20 tuổi đầu, ngồi tù vài năm ra ngoài cả đời đều là vết đen! Cha con từ chức quá lâu rồi, năm đó tình hình đặt biệt, thế lực đều bị loại bỏ.....Trạm Vũ có thể quen một vài người trong ban lãnh đạo mới, Cố thị thường xuyên phải tiếp xúc với họ, cha lập tức bảo Trạm Vũ đi tìm con, bảo nó dùng hết tất cả khả năng để nghĩ cách....”

“Nghĩ cách gì? Con trai tôi bận trước bận sau giúp cho tội phạm gϊếŧ người sao! Cố Diệu Thành, nhốt ông mấy ngày ông gấp đến điên rồi phải không? Có phải lòng đau như dao cắt không hahaha! Dám lén lút gọi điện thoại cho nó, bây giờ nhà họ Cố chúng ta quyền thế ngút trời hay là thế nào? Có thời gian quản chuyện không đâu của người khác, ông đừng kéo con trai tôi xuống nước!” ---- Đầu dây điện thoại bên kia, Lục Nhu Hi mắng chửi chói tai.

Cố Diệu Thành vội vàng nói một câu, “Tiểu Khanh, đừng giận dỗi, lập tức gọi điện thoại cho Trạm Vũ!”

Bên kia tranh cãi liền cúp điện thoại, Vân Khanh xoa mi tâm với vẻ mặt lạnh lùng.