"Hả? A thẩm, sao chỗ này lại có một cái vali? Đây là vali của lão Lục mà!"
Có tiếng bước chân trên cầu thang đi xuống, ngay gần phòng khách, A thẩm đẩy cái vali: "Là vali của tiến sinh, tiên sinh đã đi công tác về rồi sao?"
Vân Khanh sợ đến mức nhũn cả người, nhưng bị anh nắm chặt hay tay nên chỉ có thể sốt ruột dùng thân thể đầy đẩy anh: "Bọn họ đều xuống đây rồi, anh buông tôi ra! Buông..."
"Cô mà còn uốn éo nữa là... lại cứng đấy." Anh thấp giọng nói với cô.
"Anh..." Vân Khanh thẹn quá hóa giận, nhưng lại không thể mắng anh. Cô không dám cử động nữa, gương mặt đỏ bừng, cố gắng lùi người về sau để rời khỏi cơ thế nóng bỏng của anh, nhưng anh vẫn không cho! Gã đàn ông bá đạo này ngoan cố đè cô trên đó.
Vân Khanh bị anh áp sát, Lục Mặc Trầm nhìn đường cong mềm mại dưới áo sơ mi, không nhịn được thì thầm: "Đủ để chơi cả đời."
Chơi cái gì...
Cô lập tức phản ứng lại kịp, hai má vừa rồi ửng hồng như đóa hoa thì giờ lại chỉ muốn tát một cái lên gương mặt kia.
"Tiên sinh đã trở về, nhưng mà sao lại không thấy người đâu nhỉ?" A thẩm thì thầm trong phòng khách.
"Cái bóng đèn to đùng lão Lục này, tự nhiên quay về làm gì không biết? Cha nhất định sẽ đuổi Tiểu Vân Vân đi..." Túi sữa nhỏ oán giận: "Dì ơi, dì đang ở đâu? Mau mau ra đây rồi chúng ta trốn lên lầu!"
Thập Tứ bắt đầu đi tìm Vân Khanh, giọng nói từ phòng khách đã sắp vào đến trong này!
Trái tim Vân Khanh như vọt lên tận cổ họng, đôi mắt tròn xoe sợ hãi nhìn anh, mồ hôi chảy ròng ròng trên chóp mũi, nhìn có chút đáng yêu.
Người đàn ông không hề có ý định buông cô ra, anh há miệng ngậm lấy xương quai xanh của cô.
"Ưʍ..." Cô run rẩy thở gấp, cắn môi vừa xấu hổ vừa tức giận: "Lục Mặc Trầm... Thập Tứ ngay ở ngoài cửa, anh buông tôi ra..."
Cô suýt chút nữa hét lên thành tiếng, bởi vì tên đàn ông chết tiệt này còn cắn cô.
Cắn lên xương quai xanh của cô!
Sở thích gì thế này? Anh là chó sao?
Bình thường thì đầu khớp xương là đau nhất, anh thực sự cắn cô. Vân Khanh đau đớn, chưa kịp thả lỏng người thì người đàn ông này lại thè lưỡi nhẹ nhàng liếʍ...
"A..." Cô muốn phát điên, thân thể dưới sự tấn công của anh càng ngày càng mềm mại, nhiệt độ cơ thể tăng lên, cả người cô không ngừng run rẩy.
"A thẩm có nghe thấy âm thanh gì không? Hình như là giọng của Tiểu Vân Vân!" Ôi trời ơi, giọng nói của cô bé càng lúc càng gần.
Vân Khanh căng thẳng nhìn sang, ở cửa sổ sát đất xuất hiện một chiếc bóng.
"Chắc là ngoài ban công, tiểu thư, để tôi mở cửa."
"Đề cháu." Cô nhóc vui vẻ đứng lên trên ghế, tiến lên bấm nút: "Ơ, sao lại không mở được nhỉ?"
"Cứ để tôi mở cho!" A thẩm cười: "Cửa này muốn mở phải có mật mã, phải nhập đúng mới mở ra được.“
Vân Khanh sợ hãi, nếu như để Thập Tứ nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô và lão Lục nhà mình...
"Không..." Bỗng nhiên đầu cô bị ép ngẩng lên, bởi vì anh đã bắt đầu mυ'ŧ vào chỗ cô bị cắn, chiếc lưỡi to mềm từ từ tăng tốc, một cảm giác ngứa ngáy cùng thoải mái không thể nào chịu nổi. Thân thể cô ngày càng căng cứng, hô hấp cũng trở nên lộn xộn, cô vô thức bám chặt lấy chân mình, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, luống cuống nhắm mắt lại, rất muốn vươn tay ra nắm lấy thứ gì đó...
Đột nhiên bàn tay được thả ra, cô ậm ừ rồi lập tức nắm lấy cánh tay trên cửa.
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của cô, thì ra đây là điểm mẫn cảm của cô.
Chỉ cần anh tiếp tục, có lẽ cô sẽ đạt đến...
Người đàn ông hít thở sâu, nheo mắt lại: "Chịu đựng tôi cả một đêm, cô chắc chắn không muốn nói mục đích của mình là gì?"
Vân Khanh ngẩn người, lại càng hoảng sợ trước lòng dạ thâm sâu của anh.
Anh quả nhiên đã biết tất cả, biết rõ ràng cô đến đây để làm gì, cũng biết cô sẽ cố gắng nhẫn nhịn không nói gì với anh.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa kính sân thượng, cũng không còn thời gian nữa, cô nhanh chóng nói: "Lục tiên sinh, em trai tôi vì chuyện của cháu gái anh mà có thể sẽ phải đi tù, anh có biết chuyện này không?"
"Tôi không biết đó là em trai cô."
Lục gia quyền thế như thế, cơ bản không cần phải xét xử gì cũng có thể đưa Lục Tây Tây về nhà.
Vân Khanh nhỏ giọng giải thích:"Đúng là em trai tôi ra tay đánh người, nhưng cũng không phải là vết thương chí mạnh! Tình hình hiện tại rất bất lợi cho nó, nếu như cháu gái anh có thể đứng ra làm chứng, hoặc là anh giúp tôi đến Trình gia nói chuyện một chút thì em trai tôi mới được cứu."
"Cô phải biết rõ tôi là thương nhân, giúp cô thì tôi có lợi gì?" Anh nhìn cô, thong dong bình tĩnh.
Đầu óc Vân Khanh ong lên một tiếng, giống như đang tự cảnh báo, trên người mình có gì để anh mơ ước đây?
Nói tới nói lui, vẫn là cái này.
Một người đàn ông có quyền lực như anh, muốn cái gì cũng đều rất thủ đoạn, không có gì anh muốn mà không được.
Nếu như không chiếm được thì sẽ phá hủy nó.
Vân Khanh không khỏi suy nghĩ nếu như hôm nay cô không đồng ý người đàn ông này thì có phải anh sẽ làm cho vụ án trở nên khó khăn hơn không?
Đây chẳng qua cũng chỉ cần một câu nói của anh mà thôi.
Đột nhiên trong lòng cô như có mưa, tuyệt vọng, nhưng càng tuyệt vọng thì càng nổi loạn.
Cô biết tìm anh là đúng! Nếu như không có điều gì để trao đổi thì làm sao có người chịu giúp cô cơ chứ.
Không quen không biết, người ta việc gì phải giúp cô?
Vân Khanh nắm chặt tay, lạnh lùng ngẩng đầu: "Tôi có thể hiểu được ý của anh là muốn tôi bán thân đúng không?"
"Là muốn cô, đừng dùng từ ngữ nặng nề như vậy."
"Anh muốn thân thể của tôi, nhưng tôi không muốn! Vậy thì chỉ có thể gọi là bán."
Lục Mặc Trầm vươn tay sờ má cô, má cô vô cùng mềm mại, không giống tính cách gai góc của cô. Giọng nói của anh mang theo ý nghiền ngẫm: "Cô theo tôi thử một lần, chắc chắn sẽ đồng ý."
"Không biết xấu hổ!" Vân Khanh đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng, lúc anh rời khỏi cơ thể cô, bàn tay vẫn còn nhéo eo cô một cái. Vân Khanh nhanh chóng trượt từ trên máy sấy xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mở cửa phụ của ban công. Thân hình thon dài đứng trước cửa giống như mấy cảnh đặc sắc trong phim truyền hình.
Không thấy nữa rồi.
Vân Khanh sững sờ, mặc dù đây là tầng một nhưng lúc đi vào cô đã để ý, từ đây nhảy xuống cũng phải tầm hai mét!
Cô vừa định đứng dậy thì cửa sau lưng bịch một tiếng!
"A thẩm động tác chậm quá!" Túi sữa nhỏ xông vào, nhíu mày nhìn trái nhìn phải, tìm sau tìm trước: "Lạ thật , rõ ràng vừa rồi cháu nghe được giọng nói của Tiểu Vân Vân?"
"Thập Tứ, dì ở đây..." Vân Khanh chột dạ vén màn lên.
Cô bé lập tức xông lại:" Sao dì không lên tiếng, làm con sợ muốn chết, con còn tưởng dì bị bắt đi rồi."
A thẩm cũng bật hết đèn ngoài sân lên, đang định hỏi xem có chuyện gì thì thấy hai mắt Vân Khanh đỏ bừng, hơi thở không đều.
Nhìn xuống thì không thấy cô có gì bất thường, nhưng áo bị nhăn nhiều...
Vân Khanh đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt đó, trẻ con không hiểu, nhưng người hầu cũng đã ngoài bốn mươi rồi.
Trong lòng vô cùng hoảng hốt, cô cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu nói dối:"Vừa rồi chờ hong khô quần áo nên nghịch cửa này một chút, không ngờ lại bị nhốt bên trong. Tôi ngốc thật, nhảy mãi mà không mở được cửa..."
A thẩm nghe xong thì mỉm cười: "Chẳng trách tôi phải nhập mật khẩu mới mở được, thì ra là bị khóa trái. Vân tiểu thư, xin lỗi cô, đồ trong nhà đều thiết kế như vậy, để an toàn cho trẻ nhỏ."
Vân Khanh bị nói thì càng ngượng ngùng: "Không không không, là lỗi của tôi."
"Ôi giời, hai người cứ nhận lỗi làm gì, đều là lỗi của lão Lục!" Thập Tứ cọ cọ vào chân Vân Khanh, rồi lại sờ tay cô: “Lạnh quá, Tiểu Vân Vân, dì mau vào nhà thôi."
Ba người vào nhà thì lúc này cửa phòng khách cũng mở ra.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước vào, cúi đầu thay giày.
Vân Khanh nhìn anh, quần áo không hề bẩn một chút nào chứ đừng nói đến bị thương...
"Tiên sinh, ngài trở về lúc nào vậy?“ A thẩm lập tức cầm một chiếc khăn tay đi tới.
Người nọ ngẩng đầu lên, trả lời: "Bên ngoài có một con mèo không chịu nghe lời, tôi vừa "dạy dỗ" nó một chút."
Vân Khanh: "..."
Túi sữa nhỏ khịt mũi: "Ai thèm tin chứ? Bát Bát muốn ra ngoài cha còn chẳng chịu dắt nó đi, chắc chắn tám mươi phần trăm là vừa làm chuyện gì đáng xấu hổ rồi. Tiểu Vân Vân, dì nói xem...? Ôi Tiểu Vân Vân, sao mặt dì đỏ thế?"
"À... Hơi nóng." Vân Khanh quay đầu nhìn gương mặt mình trong gương, ôm lấy hai má đang nóng dần lên, đúng là bị đùa giỡn mà không làm gì được.
Cô sờ quần áo thấy đã bắt đầu khô rồi, nhanh chóng bước vào phòng tắm, thay đồ xong thì đi về phía cổng: "Thập Tứ, người nhà con đã về rồi thì dì đi trước đây."
"Đừng mà." Thập Tứ ôm lấy chân cô: "Dì phải ở lại đây xem đại Đường vinh diệu với con, con đã chuẩn bị sẵn hạt dưa rồi!"
Còn định quyến rũ cô bằng hạt dưa...
Vân Khanh mỉm cười, cọ lên chóp mũi cô bé: "Dì có chuyện thật, có cơ hội thì cùng nhau xem, được không?"
"Có cơ hội?" Thập Tứ chớp chớp mắt, vẻ mất mát:"Dì xinh đẹp, dì không muốn chơi cùng Thập Tứ sao? Biết đến khi nào mới có cơ hội đây?"
Cô bé làm Vân Khanh mềm lòng, có ghét Lục Mặc Trầm thế nào thì cũng không ghét được cô bé này.
Cô chắc chắn: "Để lần sau đi, lần sau dì nhất định ở lại chơi với con, được không?"
Cô bé cụp mắt, quay đầu: "Lão Lục!"
Mà cái "lão già chán ngắt" kia thì đang lười biếng ngồi khoanh chân trên sô pha xem tivi.
A thẩm nhìn qua, muốn nói lại thôi, dù sao thì chủ nhân cũng đã trở về. Bà mở tủ lấy ô: "Vân tiểu thư, cô cầm lấy đi."
"Cảm ơn." Vân Khanh nhận ô, cầm túi xách, nhanh chóng bước ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, Thập Tứ chán nản cúi đầu xuống.
"A thẩm, chuẩn bị cho tôi ít canh."
"Chuẩn bị cái gì mà chuẩn bị? Cha còn mặt mũi mà uống canh à?" Cô bé chạy tới, leo lên bàn, hai tay chống nạnh.
Lục Mặc Trầm nhíu mày: "Đừng cản đường nhìn."