Thiếu Gia Và Cô Gái Taekwondo 2

Chương 3

Chương 3: Ấn tượng đầu không tốt
Tôi đi ăn ở phòng ăn của trường. Anh Khanh cũng luôn đi bên tôi. Vừa ăn, tôi giúp anh Khanh giải những bài tập anh không hiểu. Trần Hạo Nam được ba tôi đưa cho bộ đồng phục theo yêu cầu của anh ta. Anh ta thay đồ rồi cũng đi vào ăn như chúng tôi, còn Hiệu trưởng trường đó thì đi giao lưu với ba tôi. Ngồi đâu không ngồi, anh ta lại ngồi cùng bàn với tôi mới ác.

- Này em bạn Lục Phạm, chúng ta có thể kết bạn với nhau mà. Tôi có điều gì mà em ghét sao?_ Hạo Nam

- Anh hoàn hảo mọi thứ nhưng tôi không thích kết bạn với anh.

- Tại sao?

- Tôi ghét nhất những người họ Trần, được chưa?

- Mà tại sao?

- Mệt quá! Bộ anh thích con trai hả? Bao nhiêu cô gái vây quanh anh đấy anh không thèm để ý. Tại sao cứ muốn kết bạn với tôi vậy?

- Vì nam với nam dễ nói chuyện hơn mà.

- Vậy thì xem như anh và tôi không có duyên với nhau đi! Tôi về lớp của mình đây! Cấm anh đi theo nữa đấy!

Tôi vừa đi khỏi đó thì biết bao lời sầm xì của tụi xung quanh:

"Trần Hạo Nam và Lục Phạm nhìn ai cũng đẹp trai hết cả", hs1

"Ờ, Lục Phạm đâu bằng Hạo Nam, Hạo Nam cao hơn, thân hình đẹp hơn, học giỏi hơn Lục Phạm. Lục Phạm làm gì có cửa đọ với anh ấy chứ!", hs2

"Lục Phạm bày đặt làm chảnh chọe. Được làm bạn với anh Hạo Nam mà không tự mình biết sướng.", hs3

.....................

Anh Khanh đập bàn đứng dậy..."CÂM MIỆNG!"

- Lục Phạm đắt tội với các người hả? Không có Trần Hạo Nam thì mấy người "anh Lục Phạm soái ca" này nọ. Vậy mà bây giờ lại quay mặt như thế với cậu ta à?_ anh Khanh quát lớn rồi cầm đống sách đi về lớp với tôi

Trần Hạo Nam anh ta bình thản đi lên phòng Hiệu trưởng. Anh ta xem danh sách thứ hạng và danh sách mà Hiệu trưởng trường anh ta chọn học viên để về trường Thiên Long. Anh ta xem danh sách học viên được chọn trước.

- Lục Phạm, Dương Khanh, Lý Tiểu Phàm, Nhã Ái, Kim Ngọc, có 5 người được chọn thôi sao?_ Hạo Nam hỏi Hiệu trưởng

- Là 2 học viên cao điểm nhất của trường và 1 học viên cao điểm nhất khối 10 và 2 học viên cao điểm nhất khối 11.

Rồi anh ta lật xem bản điểm...

- Điểm của Lục Phạm đứng nhất trường, Dương Khanh là thứ hai, hai đứa con trai cao điểm nhất trường sao? Thế thì cho vào danh sách lớp đặc biệt, ba nữ kia chuyển vào lớp chuyên.

Quyết định đã đưa ra và ba tôi phát loa lên thông báo: "Trường chúng ta có 5 học viên được chuyển sang trường Thiên Long. Em Lục Phạm lớp 12C, em Dương Khanh lớp 12C, em Lý Tiểu Phàm lớp 10A, em Nhã Ái lớp 11B và em Kim Ngọc lớp 11D. Năm học viên có tên lên phòng Hiệu trưởng gặp thầy."

Tiếng loa tắt, anh Khanh qua kêu tôi đi chung. Tôi khó chịu và đi cùng anh. Vừa tới thì 3 đứa kia cũng tới nên cùng vào. Ở trong không thấy Hạo Nam nên tôi cũng chẳng cần quan tâm chi.

- Em chào thầy Hiệu trưởng !_ cả đám đồng thanh

- Cả 5 em tối nay hãy chuẩn bị hành lý đầy đủ. 7h30 xuất phát, có ký túc xá cho các em ở đầy đủ, miễn học phí nên các em đừng lo.- thầy

- Vâng thưa thầy!_ cả bọn cùng đồng thanh

Tôi và anh Khanh về lớp bắt đầu giờ học ngoài giờ. Tôi và anh ấy sẽ cùng chạy bộ và khảo bài cho nhau. Đã 2 năm về đây ở, nói chắc mọi người không tin đâu. Một lần tôi bị sét đánh trúng may mắn không chết mà khi tỉnh lại, tự nhiên tôi có khả năng học bài rất nhanh, trí thông minh tăng lên nhiều lần. Không ai có thể vượt qua được tôi cả. Bác sĩ cũng không thể nói được đây là hiện tượng gì nên cứ để theo tự nhiên như thế!

Tôi khảo bài cho anh Khanh, anh ấy đọc thuộc hết rồi tôi mới nói với anh ấy...

- Anh thuộc hết rồi, chúng ta vào nghỉ một lát đi!_ tôi bảo. Cả hai cùng đi vào.

- ngày mai em và anh phải rời khỏi đây rồi, em sẽ nhớ ba nhiều lắm, nhớ cả ngôi trường này nữa._ tôi vẻ mặt buồn rầu

- Không sao đâu, còn có anh bên em mà!_ anh Khanh xoa đầu tôi

- Vì có anh nên em mới yên tâm. Trường Thiên Long rất khó ưa, trường đó toàn mấy đứa hám trai không! Mấy con tiểu thư nhà giàu, điệu đà, thấy trai đẹp là cứ bám lấy không buông, nhìn mà khó chịu.

- Sao em lại biết nhiều thứ về trường anh như thế? Em từng học ở đó rồi sao? Không lẽ em là một trong những học viên từng bị anh bắt nạt nên em mới ghét anh như thế à?_ tên Hạo Nam đó từ đâu chui ra

- Anh là oan hồn hả? Sao đi đâu tôi cũng gặp mặt anh hết vậy?_ tôi giật mình đứng dậy hỏi

- Sau này sẽ còn gặp nhau dài dài đấy! Em sau này học chung với anh mà._ Hạo Nam

- Vâng, vâng, thưa Tiền bối! Xì... phiền phức!_ tôi đứng lên đi vào rửa mặt rồi cùng anh Khanh về lớp, không quan tâm đến tên Hạo Nam đó nữa.

Lâu lắm rồi mới gặp lại Hạo Nam nhưng tôi không muốn phải đối mặt với anh ấy. Có lẽ vì tôi sợ anh ấy sẽ nhận ra tôi chăng? Tôi muốn nói chuyện với anh, muốn hỏi anh rất nhiều điều: "Hai năm nay anh sống có tốt không?", "Anh có nhớ em không Hạo Nam?", "Lúc trước anh nói yêu em bây giờ còn không?",...

Vô vàn câu hỏi tôi muốn hỏi anh ấy nhưng tôi dùng thân phận gì để hỏi đây? Là bạn của Lục Uyên Nhi tên là Lục Phạm à? Ai tin đây? Tôi không muốn nghĩ tới nữa nên gác hai tay sau đầu thư giãn và vừa đi vừa hát thật thoải mái bên cạnh anh Khanh. Anh ấy rất hiểu tôi thường làm vậy là để xả stress nên cũng không nói gì cả. Tôi không cần biết là mình đanghát cái gì, chỉ cần bây giờ tôi có thể quên đi hết những buồn phiền là được rồi.