Thiếu Gia Và Cô Gái Taekwondo 2

Chương 2

Chương 2: Chạm mặt
Lục Uyên Nhi tôi sau khi đi điều trị ở London thì trở về lại Trung Quốc nhưng đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bạn bè và người thân. Số tiền còn lại của nhà Trần thị lúc trước tôi dùng nó để đi học. Vừa đi học vừa đi làm và rồi tôi được một người tốt bụng nhận nuôi. Tôi cắt tóc ngắn giả thành con trai, đổi tên của mình thành Lục Phạm. Tôi vẫn tiếp tục học võ, thứ mà tôi đã giành hết cuộc đời của mình để rèn luyện.

Hiện tại tôi sống trong một thành phố rất nhỏ. Đúng là tuổi dậy thì làm cho mỗi người phát triển đến không ngờ. Cân nặng của tôi liên tục giảm và chiều cao thì lại tăng lên. Mỗi tháng, tôi đều thấy có sự thay đổi của bản thân, người khác nhìn vào ai cũng tin tôi là con trai cả. Tôi từ 1 mét 63 tăng lên 1 mét 75. Tôi thật sự rất vui. Tôi đã phải làm rất nhiều công việc khác nhau, vận động chân tay rèn luyện thân thể. Vì thế mà tôi có rất nhiều bạn bè. Dù vậy nhưng tôi vẫn rất tủi thân và nhớ mọi người. Tôi nhớ mẹ, nhớ Hạo Nam, nhớ chị hai và nhớ mấy người bạn khác nữa. Nhiều lúc tôi lại khóc nhưng tôi không thể trở về gặp họ, vì tôi muốn thành tài rồi quay về. Tôi không muốn ai phải chê cười tôi và gia đình của tôi cả. Tôi sẽ bảo vệ tất cả những người mà tôi yêu quý.

Năm lớp 10 thì tôi trải qua bao nhiêu khó khăn, cực khổ, tôi phải học bổ túc vào mùa hè để có thể lên lớp đúng tuổi. Lên năm lớp 11, tôi vinh quang nhận được rất nhiều giải thưởng trong bộ môn thể dục thể thao cấp thành phố. Sang lớp 12, tôi không tham gia vào các cuộc thi gì nữa mà chú tâm vào thi đại học. Tuy tôi giả nam nhưng chẳng ai biết tôi là nữ ngoại trừ Hiệu trưởng và con trai ông ấy. Vì ông ấy chính là người đã nhận nuôi tôi khi thấy tôi làm thêm trong tiệm thức ăn nhanh ở lề đường. Ông ấy hiện giờ là ba của tôi, con trai của ông lớn hơn tôi 1 tuổi nhưng vì tai nạn chấn thương não năm anh học cấp 2 mà anh ấy phải học trễ một năm, tức là anh ấy học cùng lớp với tôi. Tên anh ấy là Dương Khanh.

Năm nay trường WZ mà tôi đang học được một trường lớn nào đó hợp tác để chọn vài học sinh gương mẫu sang trường đó học tập và còn có cơ hội đi du học hoặc được vào học tại một trường đại học giỏi. Tôi cũng chẳng để ý gì mấy tin tức đó nhưng một hôm ngồi ăn cơm với ba và anh....

- Lục Phạm, sắp tới trường mình có một trường trong thành phố về chọn vài học viên gương mẫu để vào đó học, ba nghĩ con chắc chắn nằm trong danh sách được chọn._ba tôi

- Vậy anh Khanh thì sao? Điểm anh ấy cũng gần bằng với con mà!_tôi hỏi

- Hai con ai cũng có khả năng cả. Một đứa đứng nhất, một đứa đứng nhì của trường, thử hỏi làm sao mà không được chọn._ba

- Anh có đi không?_tôi quay sang hỏi anh Khanh

- Em đi thì anh sẽ đi!_anh ấy vừa ăn vừa học bài rất chăm chỉ

- Vậy con sẽ không đi đâu cả! Ba biết con là con gái, lỡ vào trường đó con bị lộ thì sao?_tôi

- Vậy thì dùng thân phận con gái mà đi học, con vốn đâu phải con trai cần chi phải cải trang cho khổ.

- Cứ để em ấy là con trai đi! Con không thích con gái. Mà để như vậy con mới không ngại khi em ấy ngủ cùng con cả._anh Khanh

- Như thế ba mới lo đấy! Ba muốn xây thêm phòng cho Lục Phạm mà con khăng khăng không đồng ý, kêu con ngủ cùng ba thì con cũng không đồng ý và thế là anh trai và em gái lại ngủ chung. Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?_ba

- Cũng đâu phải chỉ có một cái giường, hai tụi con có ngủ chung đâu mà có chuyện gì xảy ra?_anh Khanh

- Ba không cần biết gì cả? Điều gì tốt cho hai con thì ba sẽ làm tất cả. Trường đó thật sự rất tốt, nơi đó chắc chắn tốt cho hai đứa._ ba

- Thế là hai con sẽ phải xa ba phải không? Vậy con cũng chẳng cần đi làm gì nữa._ tôi

- Con phải đi! Chỉ cần thi đậu vào một trường đại học tốt và thành tài thì ba sẽ sống tốt mà đợi ngày hai con trưởng thành._ ba

Tuy ông ấy chỉ là ba nuôi nhưng ông ấy thật sự xem tôi như con ruột. Ông ấy thương tôi như vậy tôi cũng không thể phụ lòng của ông ấy được nên mới hỏi tên trường đó là gì...

- Thế tên trường đó là gì vậy ba?

- Trường Trung học Đế quốc Thiên Long.

- Ờ, trường Thiên Long ở Ngạn Dương...( 1...2...3) Hể!!! Là trường Thiên Long saooooo?!!!!!!!!

Tôi cũng không tin được đó lại là trường Thiên Long. Thiên Long quả thật không phải dạng vừa. Vì thế mà hôm nay tôi đã đoán được ai là người đại diện đến đây hợp tác với trường tôi, chính là Trần Hạo Nam và Hiệu trưởng trường đó. Mặc dù theo tuổi thì anh ta đã vào Đại học rồi nhưng trường Thiên Long là một trường có tất cả các cấp bậc Tiểu học, Trung học Cơ sở và Trung học Phổ thông và còn có cả Đại học nữa. Vì thế anh ta chắc chắn là người đại diện cho trường đó. Trần Hạo Nam... không phải dạng vừa... đâu!

Anh ta bước xuống xe và đi vào một cách long trọng với xung quanh là mấy người phóng viên quay phim, chụp hình. Anh ta đi tham quan từng khu vực học trong trường. Lớp học, hồ bơi, nhà ăn, cantin, sân banh, khu thi đấu, sân vận động, sân bóng rổ. Hôm nay tôi học bóng rổ và tôi với mấy đứa con trai trong lớp chia làm hai đội cùng thi đấu một trận. Với tiếng hò hét của các nữ sinh "Cố lên! Cố lên! Lục Phạm, cố lên! Dương Khanh, cố lên!"

Tôi với anh Khanh thuộc hai đội khác nhau nên phải thi xem ai mạnh. Haha... đương nhiên rồi, tôi đã thắng anh ấy với số điểm 64_63. Được sự chú ý của Hạo Nam, anh ta bước xuống là tiếng hò hét của mấy con nhỏ mê trai "Woa! Anh đẹp trai quá!"

Lâu rồi không gặp, anh ta đã cao hơn, đẹp trai hơn trước. Tôi đang lau mồ hôi ngay ghế nghỉ thì anh ta đi lại, tháo kính râm ra với sự bao vây của biết bao nhiêu người xung quanh

- Em trai kia, em tên gì?_ Hạo Nam hỏi

- Tên Phạm, họ Lục, không có tên lót. Cứ gọi tôi là Lục Phạm.

- Em có muốn đấu với anh một trận không?

- Tôi không thích! Phiền lắm!

Tôi đứng dậy đi thay đồ. Anh Khanh cũng đi theo tôi. Trần Hạo Nam bị tôi bỏ đó hố một tập không còn gì để nói.