Chương 11: Có anh bên em rồi
Từ lúc học xong giờ bóng rổ thì tôi liền chạy đi đến bệnh viện thăm mẹ. Chỉ được đứng bên ngoài nhìn vào thôi, mẹ gầy đi nhiều, mặt có nhiều nếp nhăn hơn. Thấy mẹ cứ ho khụ khụ mà lòng tôi xót làm sao? Tôi nhớ mẹ, yêu mẹ nhiều lắm! Tại tôi bất hiếu làm mẹ phải lo lắng. Xin lỗi mẹ, con nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng.Tôi đi về thì đi vô siêu thị mua trứng, rau củ, thịt bò, xúc xích và rong biển rồi trở về ký túc xá. Hạo Nam vẫn chưa về nên tôi đi vào rửa tay rồi bắt tay vào làm bữa tối. Bật mí nè! Tôi không biết nấu ăn, chỉ biết làm trứng cuộn và sushi thôi. Hai món đó tôi làm là đỉnh nhất. Nấu xong rồi thì cảm thấy thiếu thiếu gì đó. A! Có đồ ăn nhưng không có nước uống nên tôi đi nhanh ra ngoài mua nước.
Vừa mua xong, tôi đi về thì gặp Hạo Nam đang đi bộ lại tôi.
- Em đang làm gì ở đây?_ Nam hỏi
- Em mua nước ép cho bữa tối. Anh về rồi thì vào ăn tối với em luôn đi._ tôi nói mà hai tay tôi phát run. Trời lạnh thật!
Hạo Nam liền tháo khăn choàng cổ của anh ra và quàng vào cổ cho tôi.
- Trời lạnh thì em phải biết giữ cho cơ thể mình ấm áp chứ! Đi thôi, anh đói rồi.
- Ừm, đi thôi!
Vừa lên phòng, tôi liền để nước ép lên bàn rồi quay lại kêu Hạo Nam vào ăn. Anh đứng đó sững sờ nhìn tôi, hình như anh đang có tâm sự buồn, mắt anh đỏ như đang muốn khóc...
- Hạo Nam à, vào ghế ngồi~~~
Tôi chỉ vừa nở miệng nói thì đột nhiên Hạo Nam lao lại tôi và......
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng rồi anh bỏ tôi ra, quay lại vô ghế ngồi,...
- Sao thế? Vào ăn đi!_ Hạo Nam kêu tôi
- À...ờ...
Tôi vào ghế ngồi xuống, cầm đũa lên gắp thức ăn mà ăn. Hạo Nam vừa ăn một miếng thì liền cười....
- Y như lần đó! Cái lần đầu tiên anh ăn món này anh đã chê nó giống phân nhưng không ngờ nó ngon như vậy._ Hạo Nam cười rất vui
- Anh còn nhớ sao?
- Vì từ nhỏ đến lớn, em là người đầu tiên dám đối xử như thế với anh nên anh rất ấn tượng với em. Mọi chuyện từng xảy ra giữa anh và em, anh đều nhớ hết. Em là tuyệt nhất, có 1 không hai.
- Haizzz.... ở chung phòng ký túc xá với anh em rất sợ.
- Sợ gì?
- Bên ngoài ai cũng nói Lục Phạm em là tuyệt nhất, cái gì cũng làm được nhưng em cũng có một thứ không biết làm
- Em mà cũng có thứ không biết sao? Là gì thế?!_ Hạo Nam tò mò
- Nấu ăn, em chỉ biết làm trứng cuộn và sushi thôi. Hihi...
- Woa! Vậy nếu anh lấy em về làm vợ thì anh phải nấu cho em ăn mỗi ngày quá!
- Ai nói em sẽ lấy anh?
- Định mệnh nói mà.
Ôi thật sến súa! Nhưng mấy câu nói đó lại làm tôi rất vui. Tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc nhưng liệu hạnh phúc đó có tan vỡ lần nữa không?
Ăn xong, tôi và Hạo Nam lần lượt đi tắm, Hạo Nam tắm trước còn tôi tắm sau. Khi vừa tắm xong đi ra, tôi thấy Hạo Nam đang ngồi ủ rủ nên đi lại hỏi
- Có chuyện gì xảy ra à? Sao em thấy anh cứ rầu lo mãi thế?
- Chỉ là lúc nãy, anh về nhà ăn tối với gia đình Thẩm gia. Ba anh đã bắt anh tháng sau kết hôn với Vi Tú.
- Anh đã đồng ý rồi sao?_ vừa nghe tới tôi đã kích động rồi
- Phản đối kịch liệt luôn thì có. Làm sao anh có thể bỏ một Lục Phạm dễ thương có một không hai này rơi khỏi cuộc đời của anh được chứ!
- Bớt sến lại đi ông tướng. Nếu anh làm vậy thì liệu có ổn không?_ tôi thấy lo lo
- Đừng lo! Anh sẽ thu xếp thật êm xuôi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu._ Nam vừa nói vừa xoa đầu tôi dịu dàng
- Em cũng chỉ có thể tin tưởng và ủng hộ anh thôi chứ cũng chẳng làm được gì cho anh cả.
- Vậy em thể hiện sự tin tưởng của em bằng hành động với anh đi!_ mặt Hạo Nam có ý đồ
- Hành động gì mới được?
- Em chủ cần nắm tay anh, ôm anh, hôn anh một cái rồi nói với anh hai chữ: "Cố lên!" là anh sẽ có động lực giải quyết mọi chuyện
- Mà anh chắc là không sao chứ?! Em vẫn thấy hơi lo
- Không sao cả mà!
- Vậy đưa tay ra đây!
Hạo Nam đưa tay ra, tôi nắm chặt lấy cái tay đó rồi ôm anh vào lòng, sau đó là hôn lên trán của anh, nói với anh.
-Cố lên!
____________
Phía bên nhà họ Trần, Trần Lâm Hạo - ba của Hạo Nam đang nổi điên lên, đập phá đồ tùm lum....
- Nuôi nó lớn khôn giờ nó quay lưng chống đối ba nó.
Mẹ và Hạo Khanh một mặt cản ông ta lại, một mặt thì vẫn ủng hộ Hạo Nam.
- Hai năm trước do ba ép anh hai đính hôn với Vi Tú, làm anh hai lạc mất đi Lục Uyên Nhi. Tất cả là do ba cứ mãi sắp đặt cuộc sống của anh ấy đó thôi._ Hạo Khanh đòi công bằng lại cho anh hai
- Tới lượt mày cũng chống đối tao hả?_ ông ta tính tát vào mặt Hạo Khanh nhưng bị mẹ cản lại
- Ông tránh xa hai đứa nó ra đi! Hai năm trước, chỉ một đứa con gái mà ông còn làm cho nó bị phế mất một cánh tay thì ông không có tư cách làm một người cha của hai đứa nó đâu._ mẹ cũng đứng về phía con trai của mình.
- Bà? Ba mẹ con mấy người đều muốn chống đối tôi sao?
- Ông cứ giữ cái "uy" của mình mãi thì sẽ có ngày ông phải hối hận vì từng người sẽ rời xa ông._ mẹ nói rồi cùng Hạo Khanh đi lên phòng.
_______________
Phía bên nhà họ Thẩm.....
- Vi Tú à, Hạo Nam đã nói vậy rồi thì con cũng đừng buồn nữa. Tự do của mỗi người, con hãy buông tay để cho Hạo Nam yên vui đi!_ mẹ của Vi Tú
- Mẹ con nói rất đúng, gia đình chúng ta nên nhanh chóng hủy hôn với Trần gia, mọi chuyện đến đây xem như kết thúc được rồi._ ba của Vi Tú
- Con chưa muôn đâu. Con thích anh ấy thật lòng. Với lại bây giờ anh ấy cũng chưa có bạn gái mà, con sẽ tiếp tục theo đuổi ãnh. Đợi đến khi nào anh ấy có bạn gái và đem đến trước mặt con thì con sẽ chấp nhận hủy hôn._ Vi Tú cứng đầu
- Haizzz... con bé này! Đại Phong, còn con? Con đã có bạn gái chưa? Nếu có thì đem về cho mẹ xem như thế nào, nếu chưa thì để mẹ cho con xem mắt._ mẹ
- Dạ con có rồi. Cô ấy tên Lục Uyển Thi, để có dịp con dắt cô ấy về cho mẹ xem.
- Được, để mẹ coi con có mắt chọn bạn gái không!
Tôi cứ nghĩ gia đình Thẩm thị sẽ khó lắm chứ! Nhưng ai ngờ họ cũng thật hiền và dễ chịu. Điều này cho thấy tôi và Hạo Nam sẽ không có trở ngại khi đến với nhau. Điềm tốt! :)))