Chương 27: Là mẹ đúng không?
Nhìn cậu chủ lần đầu tiên rơi nước mắt, dì Hạnh đã hiểu có chuyện nghiêm trọng xảy ra.Mắt dì cũng ươn ướt.
Khiết Băng Băng, Khiết Nghi Nghi hai đứa ngốc đó bỏ đi rồi chỉ để lại thư tạm biệt.
Tại sao tụi nó lại suy nghĩ như thế?
Dì thật không hiểu?
Chợt có tiếng bước chân đi vào trong phòng. Là ông bà Triết và Ngọc Kỳ, Tú Oanh.
Triết Vũ Khanh đang khụy xuống đất, từ từ đứng dậy. Cặp mắt đỏ au, vương nhiều tơ máu, nhìn thẳng vào bà Triết.
" Nói với con, là mẹ bảo hai em ấy làm vậy đúng không? "
" Mẹ..mẹ.."
Bà Triết lắp bắp, giọng nói có phần lấp lửng mất tự nhiên khi đối diện câu hỏi thẳng thừng của Vũ Khanh.
" Vũ Khanh, con ăn nói với mẹ con thế à? "
Ông Triết khẽ gằn giọng, gương mặt nghiêm nghị, cương trực có vài phần tức giận.
" Không là mẹ thì là ai chứ? Số tiền lớn như vậy, ai có thể đưa cho hai em ấy? Không lẽ ba có thể là người đưa sao? "
Triết Vũ Hàn xen ngang, anh chỉ cọc tiền trên bàn. Ánh mắt anh hằn học hiện rõ, lá thư trong tay bị anh chặt đến mức nhăn nhó muốn rách toạc.
" Có chuyện gì thì bình tĩnh nói. Hai anh đừng có nổi nóng với bác gái như vậy "
Tú Oanh không biết điều mà nhỏ nhẹ lên tiếng khuyên ngăn.
" Câm miệng. Là tại hai người các cô bước vào nhà họ Triết nên mọi chuyện mới diễn ra như vậy "
Triết Vũ Hàn gầm lên giận dữ.
" Được rồi. Là mẹ đưa tiền, mẹ bảo hai con bé rời đi không được liên lạc với tụi con. Mẹ chỉ nghĩ đến tương lai cho hai đứa và hạnh phúc của hai đứa. Mẹ làm vậy là sai sao? "
Bà Triết vừa khóc vừa nói. Ông Triết phải ôm bà vào lòng an ủi, vỗ về.
" Nghĩ cho tụi con? Mẹ có biết hạnh phúc của tụi con là gì không? Là được ở cạnh Băng Băng và Nghi Nghi. Giờ hai em ấy đi rồi, đã làm theo lời mẹ yêu cầu. Mẹ vui rồi. Nhưng niềm vui của tụi con từ đây đã chết. Người đã rời đi, vậy con còn ở đây làm gì nữa. Còn con dâu mà mẹ dắt về, tụi con không cưới. Có muốn cưới, mẹ hãy tự mình cưới đi "
Triết Vũ Khanh phẫn nộ nói hết ra. Anh cầm theo tấm ảnh của Nghi Nghi đặt trên bàn ôm vào lòng.
Muốn bỏ đi lại bị Ngọc Kỳ giơ tay cản.
" Vũ Khanh, anh đừng vì sự tức giận nhất thời mà bỏ đi "
" Cô tránh ra "
Lời anh nói, Ngọc Kỳ như không nghe mà tiếp tục đứng ngăn.
" Anh bình tĩnh đi "
" Là cô khômg tránh thì đừng trách tôi "
Triết Vũ Khanh xô Ngọc Kỳ té ngã trên sàn với sức lực chẳng hề nhỏ khiến cô ta không thể đứng lên chặn đường nữa.
" Triết Vũ Khanh, Triết Vũ Hàn, hai con đang làm loạn sao? "
Ông Triết tức giận chỉ thẳng mặt Vũ Khanh, Vũ Hàn quát lớn.
" Tụi con làm loạn? Vậy sao ba không hỏi tại sao mẹ nỡ làm vậy? Băng Băng và Nghi Nghi sống với chúng ta đã mười mấy năm, không có tình thân ruột thịt nhưng dù gì cũng là một phần không thể thiếu trong gia đình ta. Một tiếng đuổi đi thì có thể đuổi sao? "
Triết Vũ Hàn trên tay cũng ôm tấm ảnh của Băng Băng chụp chung với anh, lạnh lùng nói với ông Triết.
Bà Triết lúc này dường như trụ không nổi. Bà khụy xuống đất khóc nấc lên.
" Mẹ không cố ý. Hai đứa đừng bỏ mẹ đi mà "
" Dì Hạnh, mau dìu mẹ tôi đứng lên "
Vũ Hàn ra lệnh, giọng anh dịu đi đôi chút.
Dì Hạnh cùng với ông Triết dìu bà Triết đứng lên.
" Được rồi, hai anh đừng bỏ đi. Tụi em cũng không ép hai anh kết hôn với mình đâu. Tụi em sẽ quay về Pháp "
Tú Oanh chạy lại đỡ Ngọc Kỳ đứng lên. Nhẹ nhàng thốt ra quyết định cuối cùng.
Bà Triết cho dù không muốn cũng phải muốn nếu không muốn mất Triết Vũ Hàn, Triết Vũ Khanh.
" Như vậy thì sao chứ? Người đã đi không hẹn ngày quay lại. Mọi chuyện đã trễ rồi "
Triết Vũ Hàn cười lạnh nhìn Tú Oanh rồi anh quay sang nhìn ông Triết, bà Triết.
" Tạm thời tụi con sẽ không sống ở đay nữa. Tụi con sẽ đến nhà riêng sinh sống. Ba mẹ muốn thăm thì có thể đến. Còn chuyện công ty, nhờ ba giúp tụi con quản. Tụi con cần có thời gian điều chỉnh lại tâm trạng "
" Được, tụi con không giận mẹ là được "
Bà Triết vui mừng, nở nụ cười.
Triết Vũ Khanh, Triết Vũ Hàn đi lại ôm ông bà Triết rồi ôm dì Hạnh, nói.
" Trong thời gian bọn tôi không có ở đây, nhờ dì chăm sóc cho họ thật tốt "
" Vâng, thưa cậu chủ "
Dì Hạnh nước mắt đầm đìa. Trong vòng một ngày mà bốn người dì yêu thương đều bỏ đi khỏi căn nhà to lớn này.
Bảo sao dì chịu đựng nổi.
" Còn về phần hai cô, tôi sẽ cho người mua vé máy bay rồi gửi đến "
Dứt lời, anh em nhà họ Triết đi khỏi phòng của chị em Khiết Băng Băng. Lên phòng của mình mà thu xếp quần áo.
~~~~~~~~~~
Ở trên chuyến xe, Băng Băng và Nghi Nghi ngồi ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài mà lòng buồn rười rượi.
Cả hai sẽ sang nơi khác sinh sống.
Nơi đó không có dì Hạnh, không có ba mẹ Triết, không có cậu chủ, không có Hoa Hoa.
Sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống tự dựa vào bản thân mà sinh tồn.