Cậu Chủ Lạnh Lùng Khó Gần

Chương 19

Chương 19: Mẹ Triết, ba Triết.
Sau vụ việc Nghi Nghi bị đánh, đám chị đại Gia Uyển bị đuổi học, tất cả học sinh trong trường cùng các giáo viên không một ai dám bàn ra tán vào nhiều lần.

Vì đơn giản họ biết ai chống lưng cho Nghi Nghi, muốn sống yên phận không liên luỵ gia đình. Điều tốt nhất là im miệng lại.

Băng Băng và Nghi Nghi hôm nay đến trường chính là vinh hạnh được cậu chủ đích thân hộ tống.

Cả hai vô cùng vui vẻ mở cửa bước xuống, giơ tay vẫy vẫy, miệng đồng thanh nói.

" Tạm biệt cậu chủ "

Triết Vũ Khanh ngồi ở ghế sau, ghế lái là Triết Vũ Hàn. Cả hai người cùng cười nhẹ, cất lời.

" Đi học vui vẻ. Tôi phải đến công ty rồi "

Băng Băng gật đầu, kéo tay Nghi Nghi đi đến cổng trường. Nhìn theo Băng Băng đã khuất xa dần, Triết Vũ Hàn cho xe chạy đi.

Phía bên kia đường. Một ánh mắt tức giận lăm lia nhìn theo.

" Khiết Nghi Nghi "

~~~~~~~~~~

Triết Vũ Hàn ngồi trong phòng làm việc xem bản kế hoạch mới của công ty. Anh tỉ mỉ đánh giá từng chi tiết, xem có gì cần chỉnh sửa hay không.

Bộ dạng nghiêm túc vô cùng.

Chợt điện thoại để trên bàn đổ chuông. Rời tầm mắt khỏi mấy con chữ, anh gập lại.

Với tay lấy điện thoại nhìn xem ai gọi.

Anh liền vui vẻ, đứng dậy ra kế khung cửa sổ trong phòng bắt máy.

" Vũ Hàn, con và Vũ Khanh dạo này khoẻ chứ? "

" Mẹ à, con và Vũ Khanh rất khoẻ, không hề bị bệnh gì cả. Mà ba mẹ đi du lịch vui không? "

" Đương nhiên là vui. Mẹ gọi báo cho con biết, chiều nay ba mẹ sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để về. Sẵn tiện dắt con dâu về cho hai con gặp mặt "

" Con chưa muốn lấy vợ. Với lại ba mẹ đừng tự tiện mang con dâu về nhà. Con không thích "

Triết Vũ Hàn chau mày, giọng nói có phần khó chịu khi bị sắp đặt.

" Mẹ không biết. Hai đứa con dâu mà mẹ nói là con của bạn thân ba con đi du học bên đây đã 4 năm trời. Hai đứa nó rất tài giỏi, rất hợp với hai đứa. Không nói nhiều nữa, mẹ quyết rồi. Cúp máy đây "

Đầu dây bên kia tỏ giọng kiên quyết. Chẳng đợi anh phản bác, từ chối vì điều gì. Liền nhanh chóng ngắt máy.

Triết Vũ Hàn ánh mắt anh trở nên u tối, sắc mặt liền trầm xuống vài phần, chiếc điện thoại bị anh bóp chặt trong tay.

Anh đang rất tức giận khi mẹ quyết định hôn sự thay anh. Nhưng tức thì tức, anh chỉ giữ ở trong lòng. Chứ chưa hề muốn cùng mẹ tranh cãi quyết liệt, để cho mất tình mẹ con.

Từ từ anh sẽ nghĩ cách giải quyết và khuyên nhủ mẹ.

~~~~~~~

Chiều tầm 5h, anh em nhà họ Triết vừa họp cổ đông xong, cả hai mau ra xe lái về nhà tắm rửa thay quần áo.

Họ phải rước chị em Khiết Băng Băng rồi cùng nhau ra sân bay đón ba mẹ.

Ở cổng trường, Nghi Nghi dòm đông ngó tây, trông ngóng cậu chủ đến đón. Nét mặt rạng rỡ tươi vui, cười không khép miệng được.

" Nghi Nghi, em bớt nhoi đi. Chị thấy mệt dùm em đó "

Khiết Băng Băng trề môi nhìn đứa em mình. Cô học mệt muốn chết không còn sức để cười mà Nghi Nghi cứ cười như đười ươi. Khiến cho cô nhìn mà muốn ngất tại chỗ.

" Em nào nhoi "

Nghi Nghi biện hộ, choàng tay ôm vai Băng Băng tựa đầu vào.

" Ghê quá. Tránh xa chị ra "

Bị ôm như vậy, Băng Băng làm ra vẻ mặt không thể tin nổi, lấy tay đẩy đầu đứa em quý hoá đang bám dính mình ra.

" Hừ...em đây đang thể hiện tình thương với chị đó "

Khiết Nghi Nghi chun mũi. Không chịu thua, cô càng như bạch tuột đu đeo Băng Băng không nhúc nhích một chút nào cả.

Khiết Băng Băng hết nói nổi. Im lặng chờ đợi.

" Kít "

Tiếng xe thắng gấp dừng trước mặt hai chị em Khiết Băng Băng. Cả hai

lon ton chạy lại vì biết đây là xe của cậu chủ.

Băng Băng và Nghi Nghi mỗi người lên một chiếc xe.

" Cậu chủ sao lại tự chạy xe thế "

Mới yên vị chỗ trên xe, Khiết Nghi Nghi đã thắc mắc lên tiếng hỏi. Cô nhớ cậu chủ rất ít khi tự mình lái xe, đặc biệt là đi riêng với cô.

" Hôm nay đến đón ba mẹ ở sân bay "

~~~~~~~~~

Hai chiếc xe của anh em nhà họ Triết lần lượt nối đuôi chạy đến sân bay. Khiết Băng Băng và Khiết Nghi Nghi tâm tình cực tốt khi nghe tin ba mẹ Triết về.

Đậu xe ở ngoài. Bốn người tiến vào bên trong. Vừa vào là đã thấy ba mẹ kéo vali đi ra.

Vũ Hàn đưa tay lên vẫy vẫy, kêu to.

" Ba mẹ, bọn con ở đây "

Ông bà Triết thấy con trai, tức tốc kéo vali đi đến. Phía sau là hai cô gái ăn mặc khá thời trang, rất sành điệu.

Gương mặt được che đi bởi chiếc kính bản to.

" Con trai, nhớ con quá đi "

Ông bà Triết lao vào ôm Triết Vũ Hàn và Triết Vũ Khanh.

Buông ra, phát hiện có chị em Khiết Băng Băng ở đây, ông bà Triết lần nữa ôm Băng Băng và Nghi Nghi cười tươi.

" Tụi con vẫn khoẻ chứ? "

" Tụi con vẫn khoẻ ạ "

Băng Băng lên tiếng. Ánh mắt tràn ngập niềm vui sướиɠ. Vòng tay ôm nhau từ từ siết chặt. Cô thật nhớ họ chết đi được.

Ôm nhau một hồi rồi buông, mẹ Triết quay sang hai cô gái nọ giới thiệu.

" Đây là Khả Ngọc Kỳ, Cẩm Tú Oanh. Cả hai là bạn thân của nhau, cũng là con của bạn thân ba con. Các con làm quen nhau đi "

Triết Vũ Hàn, Triết Vũ Khanh đứng im như khúc gỗ, chẳng hề nói lời chào hay đưa tay ra bắt tay.

Vì cả hai đều biết hai cô gái trước mắt không có gì khiến họ đặc biệt chú ý. Nghe mẹ nói là con dâu thì càng chán ghét.

Ngọc Kỳ và Tú Oanh hai người tháo kính, đi lại.

" Chào hai anh "

Cả hai cô ta nở một nụ cười chói lọi, chị em Khiết Băng Băng nhìn càng mê mẩn.

Âm thầm đánh giá mà không ngừng cảm thán. Họ rất đẹp, nét đẹp của một tiểu thư danh giá, kiêu sa, quyến rũ.

" Về thôi "

Vũ Hàn kéo vali cho ông bà Triết. Vũ Khanh mặc dù chán ghét nhưng vẫn phụ giúp hai cô ta kéo vali ra xe.