Chương 18: Cậu chủ Vũ Khanh chọc tức anh trai.
Cái ánh nắng nhàn nhạt của chiều tà đã tắt hẳn. Màn đêm bắt đầu buông xuống. Độ ẩm không khí thấp, có hơi se lạnh.Khiết Nghi Nghi trong chăn cựa mình, giơ cánh tay lên trán, theo thói quen đạp chăn ngồi bật dậy.
Dụi mắt cho tỉnh táo, cô vươn vai giãn gân giãn cốt sau mấy tiếng đồng hồ nằm trên giường.
Nghi Nghi chẳng hề đề ý mọi chuyện khác.
Triết Vũ Khanh vì động tĩnh, nhíu mày thức giấc, anh xoa xoa cánh tay có vài phần nhức mỏi.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ngốc nào đó ngồi trên giường vươn vai, ưỡn ẹo qua lại.
Tựa hồ như không nhớ ra đã cùng anh ôm ấp nhau ngủ. Hơn hết anh lại đang có mặt trong phòng, cô chẳng hay biết gì sao?
Đặt tay lên vai Khiết Nghi Nghi, Vũ Khanh xoay người cô lại. Gõ lên đầu cô một cái cốp, mắng.
" Em quên tôi ở trong phòng em sao? Còn dám làm những hành động đáng yêu đó trước mặt tôi "
Nghi Nghi ôm đầu, chu chu môi bất mãn lườm lườm.
" Đánh đầu là ngốc đó. Kiến thức sẽ bị cái đánh của cậu chủ rớt hết ra ngoài"
Anh nhéo má cô, cười ôn nhu, dịu dàng.
" Ngu ngốc như em mới nói như vậy? "
" Nghi Nghi tự thấy mình không ngốc nghếch lắm, thông minh là đằng khác. Mà sao cậu chủ ở đây? "
Khiết Nghi Nghi tự luyến một lúc. Rồi bàng hoàng la lên, ánh mắt lộ rõ kinh ngạc.
" Là em níu tôi ở lại ôm em ngủ. Còn sờ soạng khắp người tôi "
Triết Vũ Khanh nói vào tai cô những từ ngữ mờ mờ ám ám.
Hai má bỗng chốc đỏ bừng, cô chối bay chối bảy. Nhất định là nhầm lẫn, cô nào có lá gan lớn đến thế.
" Nghi Nghi không bao giờ như vậy đâu. Cậu chủ là đang lừa gạt Nghi Nghi "
Anh nhếch môi, hơi thở nguy hiểm truyền đến, khom lưng áp sát ai kia. Khiết Nghi Nghi theo bản năng đưa tay che ngực, ánh mắt lộ rõ bàng hoàng.
Cánh môi run run cất lời.
" Cậu chủ xê dịch ra chỗ khác đi "
Triết Vũ Khanh còn có tâm tình chọc ghẹo ai kia. Chỉ là nhướn mày lên tỏ ra là bực bội chứ không có hề dịch chuyển một chút nào cả.
Khoảng cách gần như vậy, Nghi Nghi căng thẳng, hai tay vẫn để trước ngực. Ánh mắt to tròn cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Vũ Khanh đột ngột giữ chặt hai má cô. Gương mặt anh từ từ áp sát lại, hai chóp mũi dường như sắp đυ.ng nhau.
Trái tim Nghi Nghi dường như ngừng đập, ngay cả thở cũng không dám.
" Nghi Nghi, ngay bên phải trán em cũng bị thương "
Vết thương ngay trán rất nhỏ. Chắc là do bọn người kia tát cô, móng tay dài vô tình sượt qua gây nên.
Vũ Khanh có hơi tức giận. Lúc nãy cho dù có ôm nhau ngủ nhưng Vũ Khanh mệt mỏi, tầm nhìn chẳng rõ nên chả quan sát kĩ lắm.
Giờ định chọc cô lại phát hiện. Vũ Khanh nâng tay, xoa xoa vài cái.
Rồi định thần đứng dậy, nhẹ nhàng lên tiếng.
" Nghi Nghi, em mau tắm rửa thay đồ đi. Còn xuống ăn tối nữa "
" Vâng ạ. Cậu chủ cũng mau về phòng đi "
Nghi Nghi khôi phục dáng vẻ ngây ngốc. Nhảy xuống giường, lấy tay đẩy anh te te lại cửa, vặn nắm cửa mở ra, cô một phát đem anh nhốt bên ngoài phòng.
Đưa tay lên vuốt ngực thở phào. Cậu chủ đúng là rỗi hơi chọc ghẹo cô. Cũng có cảm giác ấm áp khi bàn tay to lớn của cậu chủ xoa trán.
Mặc dù vết thương này không là gì. Cô còn chẳng phát hiện cũng chẳng thấy đau. Mà cậu chủ lại chau mày lo lắng.
Thôi suy nghĩ chuyện đó nữa, cô lon ton đi mở tủ quần áo lấy bộ đồ in hình hello kitty vào phòng tắm.
~~~~~~~~
Dì Hạnh chiều hôm nay có việc gấp đã xin phép nghỉ một ngày. Nên việc nấu ăn sẽ do Băng Băng đảm nhiệm.
Cô lục đυ.c đem mấy cái trứng đặt lên bàn, tìm một chút hành lá rửa sạch cắt nhỏ bỏ vào bốn cái tô đã có sẵn mì gói.
Bắc chảo đổ dầu chiên trứng, chín rồi dùng xẻng xúc ra đặt lên mặt tô mì. Lấy bình thuỷ chế nước sôi, dùng đĩa ụp lại cho mì mau nở.
Khiết Băng Băng chạy lên phòng từng người gọi xuống.
Yên vị tại bàn ăn. Khiết Băng Băng và Nghi Nghi đồng thanh nói.
" Cậu chủ bữa tối ngon miệng "
Triết Vũ Hàn chán ghét ngồi nghịch mì, anh chưa từng ăn món nào nhạt nhẽo như mì gói.
Kêu anh ăn thà bảo anh nhịn đói còn hơn.
Triết Vũ Khanh tao nhã gắp từng đũa mì cho vào miệng thưởng thức. Thú thật Vũ Khanh là người rất thích ăn mì.
Khiết Băng Băng ăn đến khi tô mì vơi đi một nửa. Ngẩng mặt, liếc mắt nhìn Vũ Hàn đối diện, buồn bực hỏi.
" Cậu chủ có phải chê mì Băng Băng nấu mới không thèm ăn? "
" Tôi không có ý đó. Tại tôi ngán mì lắm. Em nấu cái khác cho tôi ăn đi "
" Cậu chủ ráng ăn đi. Chị Băng Băng lỡ nấu rồi. Bỏ đi phí lắm. Phải tiết kiệm "
Khiết Nghi Nghi bên cạnh nghe anh nói thế, lên tiếng năn nỉ.
Triết Vũ Khanh âm thầm lấy chân đá vào chân Vũ Hàn, lườm lườm.
" Anh ăn đi. Lớn già đầu mà còn làm nũng. Xấu mặt không? "
" Phụt...haha.."
Băng Băng, Nghi Nghi che miệng cười. Cậu chủ Vũ Khanh hôm nay thật biết cách chọc tức người khác.
Vũ Hàn cay cú, đạp mạnh lại chân Vũ Khanh, rồi quay sang chị em Băng Băng gầm nhẹ.
" Im ngay. Cười nữa tôi cho hai em dọn dẹp nhà vệ sinh "
Băng Băng, Nghi Nghi gật gật đầu mím môi nén cười, giơ ngón tay cái, nháy mắt khen ngợi Vũ Khanh.
Triết Vũ Hàn cầm đũa gắp mì nhẫn nhịn nuốt cái thứ mì nhạt nhẽo vào bụng.
Trong lòng rủa xả đứa em trai Vũ Khanh. Dám xỏ anh, haizzz..sắp tức ọc máu chết mất rồi.