Cậu Chủ Lạnh Lùng Khó Gần

Chương 15

Chương 15: Cậu chủ bộ quan tâm Nghi Nghi lắm sao?
Ở bệnh viện, Khiết Nghi Nghi rục rịch, cựa mình thức dậy. Lấy tay đỡ trán, cô ấn ấn vài cái cho đỡ đau đầu. Thấy xung quanh trắng toát, cô lẩm bẩm trong miệng.

" Mình đang ở bệnh viện? "

Sau đó, thấy cánh tay đang truyền nước biển đến giọt cuối cùng, cô cầm ngay cây kim ghim vào da thịt, mạnh mẽ dứt ra làm cho chỗ đó chảy một xíu máu.

Dịch chuyển cho sát mép giường, hai chân buông thỏng xuống, định xỏ dép đặt sẵn bên dưới, thì một cái ôm ngăn cản hành động của cô, đem cô ấn trở lại.

" Em vừa tỉnh dậy định đi đâu? Còn dứt kim làm cho tay chảy máu "

Triết Vũ Khanh lấy tay dí trán Nghi Nghi vừa hỏi vừa mắng.

" Cậu chủ bộ quan tâm Nghi Nghi lắm sao? "

Khiết Nghi Nghi hừ mũi, bướng bỉnh không trả lời, hỏi ngược lại, cái vẻ mặt cứ bình tĩnh cứ như cô đây không sợ anh trách phạt.

" Em dám nói lại không? "

Vũ Khanh nhận ra Nghi Nghi đang cố ý gây sự, mặt anh đanh lại, chân mày nhíu chặt, ánh mắt loé lên tia nguy hiểm khi đối diện nhìn cô.

" Dám thì sao, không dám thì sao. Vốn dĩ cậu chủ đã ghét Nghi Nghi thì ghét cho trót đi "

Khiết Nghi Nghi to gan trả lời.

Triết Vũ Khanh cuối cùng hết kiên nhẫn, nắm lấy cằm của Nghi Nghi dùng lực bóp chặt. Anh cúi người, gằn mạnh từng chữ một

" Em giỡn mặt? "

"....... "

Khiết Nghi Nghi long lanh, đọng nước nhìn Triết Vũ Khanh.

Cái cằm sắp bị anh bóp đến gãy xương hàm. Đau đến mức nói không thành lời, đành dùng tay ghị ghị cổ áo anh.

" Tạm tha cho em "

Triết Vũ Khanh buông tay. Đưa tay ra sau eo Nghi Nghi đỡ cô ngồi dậy, cầm hộp cháo lúc nãy Hoa Hoa mua.

Anh mở ra bó cái muỗng vào khuấy lên rồi múc một ít vừa đủ.

" Há miệng ra "

" Nghi Nghi có tay tự ăn được "

Khiết Nghi Nghi giơ tay muốn giành hộp cháo.

" Muốn ăn do chính tay tôi đút hay bằng cách khác "

" Cậu chủ kì cục vừa thôi nha. Nghi Nghi tự ăn được. "

Cô mạnh miệng nói lớn. Kiên quyết đưa tay giật lại hộp cháo với cái muỗng. Quay ngoắt sang chỗ khác, tự nhiên ăn một cách ngon lành.

" Nể tình em đang bị thương. Tôi không chấp "

Triết Vũ Khanh nhàn nhạt cười thoáng qua. Anh đi ra chỗ khác cho cô ngồi trên giường một mình.

Đưa tay vào túi quần, lấy điện thoại gọi cho Vũ Hàn.

" Anh hai, lát nữa anh với Băng Băng khỏi tới. Nghi Nghi tỉnh lại rồi, bác sĩ nói có thể xuất viện. Lát nữa em sẽ đưa Nghi Nghi về "

" Ừ, anh biết rồi. Để anh đi nói lại Băng Băng cho em ấy đỡ lo. Không có việc gì nữa, anh cúp máy đây "

Triết Vũ Hàn đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm. Trong giọng nói tràn đầy vui mừng.

Vũ Khanh cất điện thoại vào túi quần, thong thả đi lại cái ghế ngay sát mép giường. Ngồi xuống, vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực.

Bộ dáng cực kì nhàn nhã.

Khiết Nghi Nghi bất chợt bị sặc cháo do ăn quá nhanh. Cô che miệng ho liên tục, mặt mũi đỏ ửng, hốc mắt chảy ra vài giọt lệ.

Vũ Khanh mở nắp chai nước suối, kéo cô xoay người lại.

" Em uống đi "

Khiết Nghi Nghi nhận lấy, đưa lên miệng uống.

Xong đưa lại cho anh hộp cháo rỗng với chai nước.

" Cảm ơn cậu chủ "

" Được rồi, chúng ta về nhà "

Triết Vũ Khanh bế bổng Nghi Nghi tiêu sái bước đi.

Ra đến hành lang bệnh viện, các cô y tá bàn tán.

" Anh của cô bé đó thật đẹp trai. Ước gì anh ấy là người yêu mình "

" Hai người họ là người yêu đó. Bà đừng mơ tưởng nữa"

" Tin được không đây "

" Ôi, tiếc thật. Trai đẹp ngày nay toàn là có chủ. Chắc mình FA cả đời quá "

Các cô y tá ôm nhau nuối tiếc không lo đi kiểm tra tình hình sức khoẻ của các bệnh nhân khác.

Đến khi vị bác sĩ từ xa đi lại, hằng giọng.

" Bệnh viện không phải là nơi các cô bàn tán trai đẹp. Mau đi làm công việc của mình "

Các cô y tá cười lã chã, xua xua tay rồi giải tán. Ai làm việc nấy.

~~~~~~~~

Khiết Nghi Nghi từ nãy đến giờ chôn chặt mặt vào bờ ngực của Triết Vũ Khanh.

Nghe bọn họ bàn tán sai trầm trọng mà mặt cô lại nóng ran ửng hồng.

Cô chưa có yêu cậu chủ như tình yêu nam nữ. Vậy tại sao lại xấu hổ được chứ. Không lẽ chỉ muốn độc chiếm cậu chủ là của riêng mình riết rồi Nghi Nghi cô sinh ra cảm giác kì lạ khác.

Triết Vũ Khanh không rảnh để ý, đem cô bế ra khỏi bệnh viện. Anh gọi một chiếc taxi.

Mở cửa cho cô ngồi vào trước, anh vào sau. Lạnh giọng bảo tài xế.

" Anh chở chúng tôi đến biệt thự nhà họ Triết "

Anh tài xế gật đầu, chăm chú lái xe.

Nghi Nghi nhúc nhích qua lại, nghiêng bên này, nghiêng bên khác.

Không chịu đựng nổi, anh choàng tay ôm cô vào lòng kìm chặt lại.

" Ngộp chết Nghi Nghi đó cậu chủ "

Cô khẽ nói, tư thế này hết sức kì cục.

" Im đi "

Bị anh kêu im miệng, Nghi Nghi lầm bầm.

Cậu chủ cứ muốn ôm là kéo một cái kìm chặt người ta sao?

Ép người quá đáng. Còn tỏ ra mặt lạnh, thờ ơ, vô tâm.

Đáng ghét.

Triết Vũ Khanh đoán được Khiết Nghi Nghi trong lòng đang rủa xả, anh cúi đầu nhìn xuống gương mặt trắng hồng có vài vết trày của cô.

Đưa tay vuốt ve, ôn nhu lên tiếng.

" Còn đau chỗ nào không? "

Khiết Nghi Nghi ngước mắt lên nhìn, lấy tay mình áp vào tay anh ấm áp nói.

" Cậu chủ bộ quan tâm Nghi Nghi lắm sao? "

Vũ Khanh không hiểu trong đầu cô nghĩ gì mà cứ hỏi anh một vấn đề hết sức ngu ngốc.

Không quan tâm cô thì anh đâu có cần gấp rút chạy đến bệnh viện chờ cô tỉnh dậy.

" Tôi thật sự quan tâm em. Đừng có hỏi câu đó nữa. Bởi vì khi em hỏi tôi cảm thấy em thật sự ngốc hết thuốc chữa "

" Cậu chủ nói là quan tâm, vậy mà hôm qua nỡ phạt Nghi Nghi không cho ăn tối "

Khiết Nghi Nghi giở giọng trách móc.

" Là em về trễ, tôi giận dữ phạt em là lẽ đương nhiên "

Vũ Khanh buông tay ra khỏi người Nghi Nghi, để cô nhìn thẳng vào mắt mình tra hỏi.

" Nói thật với tôi, hôm qua em đã đi đâu? "

Cô lảng tránh ánh mắt của anh, hai tay để dưới váy đồng phục nắm chặt lại, cắn cắn môi dưới nhất quyết không chịu nói ra.

Triết Vũ Khanh ép sát người Nghi Nghi.

" Nói "

Giọng anh đầy lạnh lùng, chẳng còn ôn nhu như trước.

Nghi Nghi hai tay chống lên ngực anh đẩy ra.

" Cậu chủ định làm gì? Chúng ta đang ngồi trên taxi đó "

Nghe vậy, anh rút trong túi ra tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho anh tài xế ngồi phía trước ra lệnh.

" Anh dừng ở đoạn đường phía trước cho tôi "