Chương 14: Xử lí.
Đến trường, Triết Vũ Hàn bảo Hoa Hoa về lớp. Anh cùng Băng Băng đến phòng hiệu trưởng. Cả đám chị đại Gia Uyển đang ngồi viết kiểm điểm.
Thầy giám thị cùng thầy hiệu trưởng một bên canh chừng. Trong lòng vừa thấp thỏm không yên.
Sự việc xảy ra không ngờ lại nghiêm trọng đến mức đó.
Bản thân thầy hiệu trưởng- ông thật đau đầu. Trường này là do nhà họ Triết bỏ tiền đầu tư xây dựng nên. Khiết Nghi Nghi còn là người của Triết Vũ Khanh, lại bị đánh đến nỗi nhập viện.
Ông có chín cái mạng cũng không dám nghĩ đến mình sẽ trực tiếp bị Triết Vũ Khanh dùng ánh mắt sát khí lườm ông cho đến chết.
Hơn hết còn dở bỏ ngôi trường. Như vậy là sự nghiệp của ông chấm hết từ đây. Còn quá đáng hơn là liên luỵ đến cả nhà từ già đến trẻ đều phải ra đường ở.
" Cốc..cốc..cốc. "
" Hiệu trưởng Lý. Tôi là người thân của Nghi Nghi đến tìm gặp ông giải quyết chuyện "
Thầy hiệu trưởng và thầy giám thị giật mình sửng sốt, mồ hôi lạnh tuôn ra. Lắp bắp nói.
" Mời vào "
Triết Vũ Hàn nắm tay Băng Băng lạnh lùng đẩy cửa tiến vào. Cặp mắt sắc lạnh quét một lượt dừng lại ngay chỗ Gia Uyển.
Bốn năm bước sải chân tiến tới. Triết Vũ Hàn lạnh nhạt mở miệng.
" Cô là người cầm đầu đánh Nghi Nghi "
Gia Uyển với đám đàn em run sợ trước khí thế bức người. Hơi thở lạnh lẽo toát ra từ Vũ Hàn đã bao trùm cả căn phòng khiến bọn họ đều nghĩ thần chết đang tìm đến bắt họ đi.
Ngữ khí tuy lạnh nhạt là hỏi nhưng đã sớm là sự khẳng định.
" Là Nghi Nghi cô ta chọc tức, vênh váo, dám xía vào chuyện của tôi trước. Tôi chỉ đánh cảnh cáo "
" Gia Uyển, chị nói láo hay nhỉ? "
Khiết Băng Băng trừng trừng cô ta. Cô đi lại chỗ hiệu trưởng, lễ phép nói.
" Thầy xử lí việc này ổn thoả đi. Bằng không cậu chủ Triết Vũ Khanh nói sẽ làm sập ngôi trường "
Thầy hiệu trưởng run run, bấu víu thầy giám thị bên cạnh. Từ từ nói thành câu.
" Các em ấy sẽ bị hạ một bậc hạnh kiểm. Đình chỉ học tập trong vòng một tuần "
" Như vậy quá nhẹ. Thầy hiệu trưởng, ông nên mời ba mẹ bọn họ đến rút học bạ chuyển trường cho con mình. Đây là quyết định cuối cùng "
Triết Vũ Hàn cất giọng nói. Vừa dứt lời Gia Uyển đập bàn hét lớn.
" Anh đừng ép người quá đáng. Ba tôi là chủ của công ty Gia Thành đang hùng vốn làm ăn với công ty nhà anh. Có tin tôi nói ba tôi rút vốn lại không?"
" Cứ việc đi. Nói không chừng vừa rút vốn là công ty ba cô đã bị phá sản "
Triết Vũ Hàn gằn mạnh từng chữ.
" Anh...anh.."
Gia Uyển cô ta đâu có ngốc mà không biết điều đó, vì giận quá mất khôn nên mới lỡ miệng thốt ra như vậy.
Điều chỉnh tâm trạng, cô ta quay qua thầy hiệu trưởng, đè nén tức giận nói.
" Thầy cứ mời ba mẹ bọn em đến. Bọn em chấp nhận chuyển trường "
" Tốt. Mọi việc đã giải quyết xong. Tôi xin phép thầy cho Băng Băng và Nghi Nghi nghỉ ngày hôm nay "
" Được. Băng Băng em về lớp lấy tập vở về đi "
Thầy hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm. Ông cảm thấy đám Gia Uyển xui xẻo khi đυ.ng đến Nghi Nghi.
~~~~~~~~~~~~~
Vũ Hàn lái xe tới một tiệm tạp hoá, anh dừng lại. Mở cửa xuống xe đi vào bên trong làm cho Băng Băng hơi thắc mắc, nghĩ ngợi.
" Cậu chủ muốn mua gì đây? "
Nghĩ mãi chưa chắc biết được, cô đơn giản yên lặng ngồi trong xe chờ đợi.
Khoảng 5 phút sau, Triết Vũ Hàn đi ra, ném vào người cô một cái túi giấy.
Mở ra bên trong là bánh mì ngọt, bánh bông lan, một chai nước suối, một hộp sữa, vài thanh socola.
" Cho Băng Băng sao? "
Khiết Băng Băng tròn xoe mắt nhìn. Như không dám tin cậu chủ lại mua thức ăn vặt cho mình.
Triết Vũ Hàn đưa tay che miệng ho khan vài tiếng, anh hằng giọng.
" Em ăn tạm cho đỡ đói. Về nhà dì Hạnh nấu mì cho em ăn "
Băng Băng gật gù, sao cậu chủ lại biết cô đói chứ. Khoảng cách rõ xa như vậy. Chả nhẽ thính giác cậu nhạy có thể nghe được tiếng ọt..ọt...ọt phát ra từ bụng cô.
Xấu hổ chết mất.
Vũ Hàn bắt gặp vẻ mặt đỏ lựng xấu hổ của cô. Anh cười thầm, khẽ đóng cửa sau ghế phụ.
Đi vòng lại ghế lái, mở cửa vào xe.
Khởi động cho xe chạy.
Khiết Băng Băng tự nhiên xé vỏ bánh ăn một cách ngon lành. Ăn xong cái này đến cái khác.
Thoáng chốc tất cả mọi thứ cô xử lí sạch sẽ.
Chợt nhớ ra quên nói tiếng cảm ơn,Băng Băng cắn môi, cúi đầu nói khẽ.
" Cảm ơn cậu chủ nha "
" Ăn xong mới nói cảm ơn. Em thật khác người "
Trêu chọc cô, bản thân anh cảm thấy càng ngày tình cảm anh dành cho Băng Băng ngày một lớn dần.
Vũ Hàn chưa dám thổ lộ vì sợ Băng Băng còn quá nhỏ để mà yêu với đương.
Hoặc là sợ tổn thương khi bị cô từ chối.
Triết Vũ Hàn thở hắt ra, đưa tay bật nhạc lên.
Nghe nhạc có thể giúp anh thoải mái, đỡ căng thẳng khi suy nghĩ quá nhiều.
Khiết Băng Băng đỡ xấu hổ hơn khi cậu chủ phá vỡ bầu không khí im ắng giữa cả hai bằng những bài hát với giai điệu ngọt ngào, trầm lắng.
Dựa đầu vào cửa xe lắng nghe. Ánh mắt cô hướng ra bên ngoài nhìn dòng người qua lại trên đường dưới cái nắng nóng của buổi trưa mà trên đầu không có đội hay che bất cứ thứ gì, cô tặc lưỡi.
" Trời nóng thế này mà họ đi không che dù, đội mũ. Chắc nóng cháy da mất "