Chương 27
Lưu Huân không xử lí Cố Thiên, mà đi băng bó vết thương cho cô trước.Lúc anh đến, Cố lão gia bảo Cố Thiên về, đừng làm loạn, cả hai cũng rời đi, anh đưa cô về nhà, quán ăn giao cho nhân viên.
" Anh...lúc nãy anh đừng hiểu lầm.."
Niêm Nghiễm nhìn anh, Lưu Huân cất hộp y tế đi, quay sang nhìn cô.
" Anh không giận.." Anh nói.
" Đừng để đυ.ng nước đấy " Anh xoa đầu cô nói.
" Người lúc nãy nói...em là em gái của anh ta..." Cô nhìn anh.
Anh thở dài, anh biết là cô nhận ra mình không phải con ruột của Niêm gia, nên có lẽ bao lâu nay cô luôn muốn tìm gia đình của mình, nhưng hai người lúc nãy...ai biết sự thật hay là lừa người chứ.
" Anh biết em nghĩ gì..." Anh nói.
Niêm Nghiễm im lặng.
" Nếu họ là gia đình của em, họ sẽ quay lại tìm em..." Lưu Huân nói.
" Vâng "
" Meo~ " Tiểu Tiểu nhảy lên giường, đi lại gần cô.
Cô đưa tay vuốt lông nó, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Sang phòng của Lưu lão gia, anh đi vào, nhìn ông nói:" Con biết chắc ba biết hai người lúc nãy..."
" Họ là ba và anh trai của con bé..." Lưu lão gia chậm rãi nói.
" Tại sao ba không nói cho cô ấy biết? " Lưu Huân cau mày.
" Cố gia và Lưu gia...không đội trời chung, có hận thù năm xưa, con nghĩ họ sẽ để con bé ở cạnh con sao? "