Chương 26
" Về nhà thôi, ba đang đợi " Hắn nói." Vâng "
Cả hai về đến Lưu gia, thấy Lưu Huân đang đứng trước cửa đợi.
" Huân..." Cô gọi tên anh.
" Meo ~ "
Tiếng một chú mèo con vang lên, đi ra từ đằng sau Lưu Huân.
Lưu Vũ nhìn cả hai, chỉ biết cười không nói gì, hắn đang định đi vào nhà thì điện thoại vang lên.
" Sao vậy? " Hắn nghe điện thoại.
[ Boss, anh đến nhà tôi, đưa tôi đi bệnh viện được không? ]
" Bị bệnh sao? " Hắn cau mày.
[ Khụ...vâng ]
" Được, tôi đến liền " Hắn nói rồi cúp máy, nhìn cô và anh nói thêm:" Anh có việc gấp, hai đứa nói với ba giúp anh "
Nói xong hắn chạy mất hút.
Niêm Nghiễm chưa ú ớ gì, chú mèo con đi lại chân cô, cọ cọ...
" Tiểu Tiểu, sao em ở đây? " Cô ôm mèo con lên, vuốt lông của nó.
" Anh thấy em hay đến con hẻm nhỏ gần quán cho nó ăn, nên anh đưa nó về đây cho em..." Lưu Huân nói, anh biết cô không dám đem mèo con về nhà, sợ ảnh hưởng đến Lưu gia, nhưng vấn đề cỏn con này, không có gì cả.
" Cảm..cảm ơn anh..." Cô nói.
Lưu Huân không đáp, chỉ dắt tay cô vào nhà, còn chú mèo con trong tay cô cứ cọ cọ, muốn được nuông chiều.
Buổi sáng hôm sau, cô đến quán ăn như bình thường.
Nhưng mới sáng sớm, người đàn ông hơi lớn tuổi tối qua là khách đầu tiên.
" Cô gái..." Người đàn ông đó nhìn cô.
" Chào bác, bác muốn dùng gì ạ?" Cô vui vẻ đi lại đặt menu xuống.
Người đàn ông đó cầm menu lên, gọi tùy tiện vài món, cô cúi đầu rồi quay đi.
Lúc này trước cửa là Lưu lão gia.
" Cố chủ tịch, lâu rồi không gặp " Lưu lão gia lên tiếng, đi lại chỗ.
" Bạn già, lâu rồi không gặp nhỉ? " Cố lão cũng cười, đáp.
Lưu lão gia đi lại, ngồi xuống đối diện với người đàn ông đó:" Ông đến đây làm gì? "
" Tìm con gái...vậy thôi "
Xoảng!
Niêm Nghiễm nghe ba từ tìm con gái, không hiểu sao rơi li nước trên tay.
" Con xin lỗi..." Cô luống cuống ngồi xuống, nhặt mảnh vỡ lên.
" Á..." Mảnh vỡ đâm vào tay cô, Lưu lão gia và Cố lão gia chưa đi đến thì đâu ra một chàng trai trẻ đi vào.
" Hậu đậu " Cố Thiên cầm tay cô lên, nhìn.
" Anh...anh là ai? " Cô vội rút tay lại.
" Là anh trai ruột của em..." Cố Thiên đưa tay kéo cô vào lòng.
" Ai cho phép anh ôm vợ tôi? "
Trước cửa lại là Lưu Huân...
Quán ăn hôm nay đông vui...dễ sợ!