Thời Ninh vẫn chưa quen lắm với sự thân mật quá mức này, cô đẩy anh ra, nói nhỏ.
"Được rồi...bây giờ anh có thể chở tôi về Ôn gia được không? Tôi muốn nói với Ôn Hạo một tiếng, anh ấy bây giờ chắc đang lo lắng lắm."
Cô vẫn nên nói với Ôn Hạo một tiếng thì hơn.
Nhưng vừa nhắc đến Ôn Hạo, ánh mắt của Nam Huyền Dạ đã trở nên thâm trầm đáng sợ, cô không nhìn thấy. Lúc anh nhìn sang cô thì lại khôi phục bộ dạng âu yếm như ban đầu.
"Được."
Anh ôm eo cô, cọ mặt vào cổ cô hít hà một cái, Thời Ninh ngại ngùng lúng búng nói
"Anh mặc quần áo vào đi."
Nam Huyền Dạ thật sự cứ muốn ôm bảo bối mãi như thế này không buông, nhưng anh còn có nhiều vấn đề cần giải quyết, vậy nên kìm lòng lại buông cô ra.
Anh mở ngăn tủ, lấy ra chiếc vòng kim cương hồi trước, đeo nó vào tay cho cô, sau đó còn hôn lên mu bàn tay cô một cái
"Bảo bối, đây là vòng tay anh tặng cho em, em có thích không?"
Thời Ninh chăm chú nhìn nó, chiếc vòng tay tinh xảo đẹp đẽ càng như phát sáng trên cổ tay trắng ngần của cô, còn được đính một ngôi sao nhỏ.
"Sao anh biết tôi thích ngôi sao nhất?"
"Bởi vì anh rất yêu em, bảo bối. Nếu em muốn, anh có thể hái cả sao trên bầu trời xuống cho em."
Thời Ninh càng đỏ mặt hơn, mân mê lấy nó, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng anh vẫn có thể nghe thấy
"Tôi thích lắm. Cảm ơn anh."
Nam Huyền Dạ thở phào cười, trong lúc anh mặc đồ vào thì cô đã vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Hai tay ôm ôm gò má đỏ bừng, lại nhìn chiếc vòng trên tay thật lâu, một lúc sau mới đi ra, anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.
Nam Huyền Dạ mặc áo sơ mi quần âu đơn giản, nhưng vóc người anh hoàn mỹ nên nhìn vô cùng đẹp trai, còn cả gương mặt đẹp như tạc kia, Thời Ninh bỗng ngây người đứng ngắm.
"Bảo bối, sao vậy?"
Anh cười cười đi đến gần cô, không muốn bị phát hiện ra là đang ngắm anh nên Thời Ninh bèn cúi đầu xuống, bất ngờ lại bị Nam Huyền Dạ dùng hai tay nâng mặt lên
"Bảo bối. Anh chuẩn bị đồ ăn sáng cho em rồi đây, em ăn đi."
Nói xong, lại hôn vào trán cô yêu chiều.
Thời Ninh đỏ mặt "Vâng."
Vừa ngồi ăn cháo vừa không thể tin được người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ thế này là bạn trai của mình, Nam Huyền Dạ cảm thấy bữa sáng hôm nay thật ngon miệng. ánh mắt luôn đặt sự chú ý ở bảo bối của anh, nhìn thấy khóe miệng cô có dính cháo. anh không ngần ngại dùng ngón tay lau nó đi rồi đưa vào miệng mình, liếʍ một cái.
Thời Ninh có ngốc đến mấy cũng hiểu hành động vô cùng gợϊ ȶìиᏂ này, miếng cháo trong miệng bỗng dưng sặc một cái, ho khù khụ.
"Cẩn thận chút."
Anh lo lắng đưa cốc nước cho cô, còn vuốt nhẹ sau lưng, Thời Ninh xua xua tay nói
"Tôi không sao."
Tất cả người hầu đều trố mắt ra nhìn hành động dịu dàng đến tận xương của Nam Huyền Dạ dành cho Thời Ninh, Ngô quản gia đã làm ở Nam gia hơn nửa đời người, lúc này cũng ngạc nhiên không kém.
Chỉ cần nhìn ánh mắt đong đầy yêu thương của lão đại dành cho cô gái nhỏ này thôi, cũng giống như là sẵn sàng đem cả thế giới cho cô ấy vậy.
Hồi trước ở bên Trung Quốc, tất cả bọn họ chưa được nhìn thấy Thời Ninh. bây giờ đã được chiêm ngưỡng rồi, quả thật là rất đỗi xinh đẹp, còn là người duy nhất mà Nam Huyền Dạ yêu.
Nam Huyền Dạ không yên tâm lại bón từng thìa cháo cho cô, Thời Ninh ngượng ngùng nói để cô tự ăn nhưng anh không cho, còn dọa nếu cô chống đối sẽ hôn cô ngay tại đây. Thời Ninh đành ngoan ngoan ăn từng thìa một, xong xuôi định đưa khăn lên lau miệng thì anh lại bất ngờ dùng môi mình lau sạch hương vị của cháo còn đọng trên môi cô. Thời Ninh đẩy anh ra, hơi bực bội hỏi tội anh
"Anh đã nói sẽ không hôn tôi trước mặt mọi người rồi..."
Thật là làm cô ngượng chết đi được...
Anh ngược lại yêu chết cái dáng vẻ này của cô. Mà không, mọi thứ thuộc về cô anh đều thích.
"Anh xin lỗi, vì em đáng yêu quá."
Chỉ một câu nói đã làm cho cơn bực bội trong lòng cô tức thì bay biến, anh quả thật rất biết cách làm cô đỏ mặt, nhưng Thời Ninh đâu có biết chỉ có ở trước cô thì anh mới thoải mái mà thể hiện tình cảm như thế.
"Dù sao thì...ở chỗ đông người, anh cũng nên để ý một chút..."
Cô dịu giọng xuống, Nam Huyền Dạ cong môi lên, vừa nói xong đã thơm vào má cô tiếp
"Tuân lệnh bảo bối."
Thời Ninh "..."
Cả một buổi sáng mà bầu không khí ngọt ngào lan tràn ra cả tòa biệt thự, thậm chí bình thường lão đại còn chẳng thèm ăn sáng mà ngày hôm nay đã ngồi cùng cô tận cả tiếng đồng hồ.
Thời Ninh tất nhiên cũng chú ý tới thời gian, còn cả quần áo trên người anh đang mặc, mỗi cúc áo thôi đã rất tinh xảo, là hàng thủ công tự may. càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của anh.
Đã gần tám giờ rồi, anh không đi làm sao?
Nghĩ trong đầu liền buột miệng nói luôn
"Anh không đi làm sao?"