"Ưʍ..."
Thời Ninh bỗng kêu lên một tiếng, tiếng kêu nũng nịu đó khiến anh đờ người. vật nóng hổi bên trong quần càng ***** **** khó chịu, ép sát vào đùi cô. Ở trên làn môi anh không ngừng quấn quyện, Thời Ninh bắt đầu mơ mơ màng màng khó chịu muốn đẩy anh ra, Cái gì mà cứ trơn mềm ươn ướt vậy nhỉ...
Nam Huyền Dạ lùi ra một chút, mới nãy nguy hiểm quá, suýt chút nữa là anh đã đè cô xuống rồi. Nhìn bộ dạng tràn đầy tin tưởng mà ôm tay anh thế kia, Nam Huyền Dạ không nỡ lòng nào mà khi dễ cô.
Nhưng mà...cứ thế này thì ngủ làm sao được?
Anh hít sâu một hơi để kìm nén du͙© vọиɠ, thế mà cô gái nhỏ trong lòng không biết trời cao đất dày càng nép sát dụi dụi, hai trái đào mềm mại cọ cọ vào cánh tay anh. Hơi thở của Nam Huyền Dạ càng gấp gáp tợn, thật sự rất muốn đè cô ra mà hung hăng đâm vào.
Trong đầu anh đang cố gắng di dời sự chú ý, tập trung vào chuyện khác...lô ma túy ở Tam giác Vàng đang vận chuyển, mở rộng địa bàn,...mùi thơm ở trên người Thời Ninh...?
Chết tiệt!
Không được nghĩ tới nữa!
Nam Huyền Dạ nhắm mắt lại đi ngủ, muốn vào nhà tắm tắm nước lạnh cho mát thì cô ôm chặt cứng thế này, báo hại cả đêm hôm đó anh cứ rạo rực khó chịu. thức trắng nguyên đêm.
Sáng sớm, khi những tia nắng còn chưa len lỏi vào thì đã có tiếng nước chảy róc rách bên trong phòng tắm truyền ra. Mi mắt Thời Ninh nhẹ nhàng chuyển động, hàng mi dài cong vυ't mở ra lộ ra đồng tử long lanh, mất vài giây thì não bộ mới hoạt động được, cô đưa mắt nhìn xung quanh thấy một căn phòng đẹp đẽ nhưng xa lạ. Giật mình lật chăn nhìn quần áo trên người. vẫn chỉnh tề...may quá...
Nhưng đây là đâu?
Cô ngồi dậy, đầu còn hơi váng vất, kí ức của ngày hôm qua lúc bị Nam Huyền Dạ bắt đi bắt đầu rõ ràng, ôi trời...vậy là cô đã bị bắt tới "hang ổ" của anh rồi sao?
Đúng lúc này, có tiếng động từ phòng tắm truyền ra, cửa bật mở. Nam Huyền Dạ lau lau tóc đi ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, nước trên tóc nhỏ xuống thân hình quyến rũ vô cùng.
Bốn mắt nhìn nhau, Thời Ninh đờ người. anh cũng thế, không ngờ cô lại dậy sớm như vậy.
"Á biếи ŧɦái!"
Cô hoàn hồn la lên rồi quay mặt đi. Tên biếи ŧɦái này hôm qua đã cưỡng hôn cô rồi bắt cô đến đây, bây giờ lại còn bán thân đứng trước mặt cô nữa.
Nam Huyền Dạ ngược lại cong môi cười một cái, vứt khăn xuống một bên rồi lại gần cô.
"Anh làm gì vậy? Đừng qua đây."
"Chúng ta cái gì cũng làm rồi, em còn ngại gì chứ?"
"Làm...làm gì?"
Cô hoang mang.
"Ngày hôm qua là ai ôm chặt lấy anh ngủ còn chảy nước miếng, bây giờ tỉnh lại thì kêu anh là biếи ŧɦái?"
Hơi thở của anh gần ngay sát bên, anh vừa tắm xong nên còn có mùi sữa tắm thoang thoảng.
Gò má cô tức thì đỏ bừng lên, tay nhỏ đẩy anh ra kéo giãn khoảng cách thì lại bị anh ôm vào lòng
"Buông tôi ra."
Một bên má cô áp vào l*иg ngực trần của anh, Thời Ninh cảm thấy như mặt mình sắp sửa rán trứng được rồi, bấy giờ giọng nói trầm trầm của anh mới ở trên đỉnh đầu cô cất lên
"Bảo bối, ngày hôm qua em bị ngất xỉu, anh đã rất lo lắng cho em."
Cô sững người, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của cô, nói tiếp
"Bảo bối, anh rất sợ một ngày em lại biến mất, anh không thể tìm thấy em."
Trái tim trong l*иg ngực cô liền đập mạnh, Thời Ninh hơi lùi ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên nhìn anh
"Chúng ta rốt cuộc là có quan hệ gì? Tại sao anh lại gọi tôi là bảo bối?"
Hồi còn ở Ôn gia, Ôn Hạo chỉ nói với cô rằng cô bị tai nạn, còn anh là bạn trai của cô, nhưng cảm xúc sau khi tỉnh lại dành cho anh bỗng nhiên thay đổi. Thời Ninh không biết diễn tả nó như thế nào, chỉ là cô không muốn gần gũi anh, cô đã nghĩ có thể là do Ôn Hạo thay đổi rồi, anh không giống lúc trước, là thiếu gia của Ôn gia. Nhưng trái tim thì không biết nói dối, ở trước mặt Ôn Hạo, cô không còn rung động cả kể anh đối xử tốt với cô đến thế nào đi nữa.
Nam Huyền Dạ nhìn vào đôi mắt long lanh đầy ngờ vực, suy tư của cô. Anh mỉm cười rồi hôn lên vầng trán nhẵn mịn của cô một cái
"Em là bạn gái của anh, cũng là vợ tương lai của anh, đây là điều không bao giờ thay đổi, bảo bối."
Thời Ninh quan sát người đàn ông trước mặt, anh thật điển trai và cuốn hút, cả giọng nói và gương mặt, đều rất giống với hình bóng trong kí ức của cô mỗi đêm. Người đàn ông đó luôn gọi cô là "bảo bối...bảo bối"...
Cô im lặng không đáp lời, đột nhiên chủ động vòng tay qua hông anh ôm lấy, Nam Huyền Dạ hơi ngạc nhiên, Thời Ninh cảm nhận nhịp tim trong l*иg ngực của mình, nó đang đập rất mạnh mẽ.
"Nhưng tôi không hề nhớ chút gì về anh cả, anh có giận không?"
"Không sao cả, dần dần rồi em sẽ nhớ lại thôi."
Nam Huyền Dạ vuốt tóc cô âu yếm, thực ra trong lòng lại không muốn cô nhớ lại quá khứ.
"Ừm."
"Anh tên là gì?"
Cô lại hỏi.
"Tên của anh là Nam Huyền Dạ."
"Nam Huyền Dạ... "
Cô cất tiếng gọi, thanh âm trong trẻo mềm mại làm cho trái tim anh mềm nhũn, đã bao lâu rồi anh chưa được nghe cô gọi tên mình?
"Bảo bối..."
Anh nâng cằm cô lên, đôi môi không báo trước đặt lên môi cô, Thời Ninh hơi cứng người, sau đó mới e dè đáp lại. Nam Huyền Dạ như được cổ vũ, càng hôn sâu thêm như muốn nuốt luôn cô vào bụng. Thời Ninh lại hổn hển thở, gò má đã đỏ bừng. lúc anh huống cô ra thì váy trên người cô đã hơi xộc xệch, lộ ra cả một mảng xuân quang trắng ngần, đôi mắt ngập nước nhìn anh, sức sát thương này đối với anh không nhỏ chút nào.
Nam Huyền Dạ ôm cô cọ cọ, du͙© vọиɠ lại rạo rực, anh hôn lên bờ má mềm một cái
"Anh yêu em...bảo bối..."