Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 52

Cả người mẹ vùi trong ổ chăn, đầu bị che lại, nhìn không thấy mặt. Phương Việt gấp góc chăn, nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên thì thân thể lại cứng đờ.

Đó căn bản không phải người. Tuy rằng mặc quần áo mẹ, nhưng bộ mặt thối rữa, làn da bong ra từng màng, thân thể cũng bị trói lại trên giường. Thấy có sinh vật tới gần, trong cổ họng phát ra tiếng gào rống, giãy giụa muốn bò dậy.

Phương Việt mạnh mẽ mà úp chăn lại, nhìn về phía cửa, lại thấy phụ thân không biết khi nào đứng ở nơi đó, trên vai lag một khẩu súng), một tay xách theo thùng sắt, thùng sắt được che lại một tầng vải bố trắng. Không khí dần dần tràn đầy một mùi máu tươi tanh tưởi.

Lúc này ông Phương biểu cảm lãnh đạm, trong mắt không thấy một tia cảm tình, phảng phất như trở thành một người khác. Mặt ông như đen lại, trong miệng phụ ra một câu: “Con đang làm cái gì, Phương Việt.”

Phương Việt bị gọi bằng danh tự, cả người giật mình. Anh không dám tin tưởng, người ba đã từng dưỡng dục mình, sao lại biến thành xa lạ như thế.

“Ra ngoài.” Ông Phương nói, mang theo thùng sắt ra ngoài.

Phương Việt liêc mắt nhìn giường lần cuối, nhìn qua hình dáng của đoàn chăn trên giường, lại phảng phất thấy con quái vật mặc đồ của mẹ. Không khỏi nắm chặt nắm tay, đi theo ra cửa. Đi vào phòng khách, thấy ông Phương mở tủ lạnh ra.

Phương Việt khống chế cảm xúc, tận lực lấy ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng: “Đó là cái gì?”

“Bà ấy là mẹ con.” ngữ khí ông Phương nhàn nhạt.

“Nói bậy!”

“Con cũng nhìn rồi, đó còn không phải ư.”

“Đây là chuyện gì! Ba không phải nói sẽ bảo vệ tốt bà ấy sao?!”

Ông Phương dừng tay, quay đầu nhìn về phía con trai: “Vậy còn con, lúc ấy con đang ở đâu?”

“Con……” Phương Việt cứng họng. Đúng vậy, anh cũng có lỗi sai, nếu có thể mau chóng trở về, nói không chừng mẹ cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng việc như vậy……

Lúc này, ông Phương xốc vải bố trắng, đỉnh thùng sắt thình lình lộ ra một đoạn cánh tay nhuộm đầy máu tươi, mùi máu tươi trong phòng càng thêm nặng. Phương Việt thấy ba không thèm để ý mà nhặt một cánh tay vứt vào tủ lạnh, hô hấp trệ lại: “Ba đang làm cái gì vậy.”

Nhưng ông Phương không đáp lời, chỉ khom lưng từ thùng móc ra không biết bao nhiêu khí quan.

Phương Việt bước lên đoạt lấy thùng sắt, rống giận: “Ba! Ba điên rồi!” Đưa mắt nhìn những gì còn lại, không khỏi một trận ghê tởm buồn nôn.

“Ba làm gì,” ông Phương nhíu mày, “Đây là cơm của mẹ con.”

“Cơm!? Bên trong thứ kia!?” Phương Việt kích động mà chỉ vào phòng ngủ, “Đó không phải mẹ con!”

Dứt lời, chỉ nghe “chát” một tiếng, gương mặt Phương Việt bị ăn một cái tát. Ông Phương tựa hồ rất sinh khí: “Mẹ chăm sóc nuôi dưỡng mi nhiều năm như vậy, bất quá chỉ thay đổi một bộ dáng đã không nhận? Thật là bất hiếu!” Ônh đoạt lấy thùng sắt, “Lấy vè đây, ta phải cho mẹ mi ăn cơm.”

Mặt Phương Việt bị đổ một mảng lớn, lúc này lại cũng không chú ý, trốn tránh nói: “Ba gϊếŧ người để nuôi zombie!? Có phải điên rồi hay không!”

“Cho ta.” Thấy con trai chỉ nói không đưa, ông Phương trực tiếp dùng vũ lực.

Phương Việt không hoàn thủ, lại không chịu trả thùng sắt: “Ba gϊếŧ ai, tại sao lại lấy thịt người nuôi quái vật?” Lúc này, trong đầu Phương Việt đột nhiên nhớ tới lời nói Phó Thượng, bạn tốt trốn tránh chẳng lẽ là vì ba mình? Chẳng lẽ nói đây chính là……

Bị hoảng loạn, Phương Việt bị ba đánh bay trên mặt đất, thùng sắt đổ xuống, máu đặc sệt dọc theo sàn nhà chảy ra. Phương Việt tựa vô sở giác, khống chế thân thể run rẩy: “Ba, ba gϊếŧ người, nếu để mẹ biết ba làm ra chuyện này, bà ấy sẽ nghĩ như thế nào?”

Ông Phương ngồi xổm xuống nhặt thùng sắt: “Đều là những người nên gϊếŧ.”

“Người nên gϊếŧ?”

“Chính là những tên khốn đã hại chết mẹ mi! Cướp bóc còn chưa đủ, thế nhưng gϊếŧ người. Đám kia, xuống địa ngục trăm lần đều chết không đủ.”

“Sao có thể.” Phương Việt ngây người, “Ba noid là Phó Thượng đã gϊếŧ mẹ?”

“Quỷ biết đám người kia có tên gọi là gì.” Ông Phương thu dọn xong thì đứng lên, “Mẹ mi căn bản không bị cắn, thật vất vả sống lại, chờ thêm một lúc nhất định có thể khôi phục bình thường.”

Không bị cắn? Vậy sao lại biến thành zombie. Nhưng đối với người ba tinh thần rõ ràng không bình thường, Phương Việt lại càng không dám tin tưởng nửa lời. Ông Phương nhấc chân muôn vào phòng ngủ, vội tiến lên ngăn lại: “Ba, đủ rồi. Cứ cho là ba làm như vậy, mẹ cũng sẽ không trở về.”

Nhưng lúc này người đàn ông ấy đâu còn nghe thấy thứ gì, chỉ cảm thấy con trai đang không ngừng gây trở ngại mình, thô lỗ đẩy Phương Việt ra: “Cút ngay.”

Đáng giận! hiện tại trong đầu Phương Việt một mảnh hỗn loạn. Bạch Phong mất tích, mẹ mất, Phó Thượng không biết sống chết, còn ba bây giờ không biét đã biến thành hình dạng của con quỷ nào, đến tột cùng nên làm gì mới tốt.

Cũng mặc kệ nói như thế nào, cần phải ngăn ba làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa.

Phương Việt bám lấy bả vai ông trước khi ông kịp tiến vào phòng ngủ. Khoá cửa bị đánh hư, giờ đâu thể khoá được, cũng căn bản ngăn không được người ba có chìa khóa ở đây. Pử bên ngoài hai người không ngừng va chạm, cửa phòng lung lay sắp đổ.

Không được, phảo tìm được đồ lấp kín. Tủ quần áo cách mình có một khoảng, vậy thì kéo…… Bàn trang điểm đi.

Nhưng Phương Việt còn kịp hành động, sau lưng đã đột nhiên bị đánh một lực mạnh lên, cơ hồ cả người ngã văng ra ngoài. Cửa phòng cuối cùng bất kham áp lực, bị chia năm xẻ bảy, đập lên trên lưng Phương Việt. Ngẩng đầu vừa thấy, lại thấy hai mắt của ba đỏ bừng, thể trạng lớn mạnh không chỉ gấp đôi, cơ bắp cù kết. Nếu nói phía trước còn xem như thân thể của một người đàn ông trung niên khỏe mạnh, hiện tại lại như thành người khổng lồ xanh vậy.

Một chân ông Phương bước vào, sàn nhà cũng theo đó mà chấn động. Bàn tay ông giơ đến chỗ Phương Việt, một tay bóp lấy cổ anh, dùng lực nâng lên.

Không thể tin, thân thể ông lại biến thành bộ dạng quỷ như vậy, càng không thể tin ông lại động thủ với con trai. Cũng khó trách có thể đánh lại được đám cướp bóc, thậm chí đem chúng phanh thây. Nhưng hiện tại đây

không phải lúc để suy xét những việc này, ba rõ ràng đã mất đi thần trí, nếu không tránh thoát, rất mau sẽ bị gϊếŧ chết.

Phương Việt thẳng lưng nhảy lên, hai chân đạp lên

hai vai đối phương. Hai chân vặn —— chiêu thức lập tức vặn lấy cổ đối phương. Nhưng anh không có khả năng động thủ thật, nhiều nhất chỉ là hù dọa một chút. Quả nhiên, giây tiếp theo anh đã bị quăng ra ngoài, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, khó khăn lắm đυ.ng vào mặt tường mới dừng lại.

Phương Việt thở phì phò từ trên mặt đất bò lên, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, không dám thả lỏng. Đối phương tuy rằng là ba của anh, nhưng có thể xử lý anh bất cứ lúc nào.

Cho nên, dù đánh cũng phải đánh cho ông tỉnh táo lại.

Ông Phương xông tới, anh lăn ngay tại chỗ, tránh thoát công kích, vốn chỗ xi măng kia đang bằng phẳng thì xuất hiện một vết lõm. Phương Việt nhặt côn sắt rơi xuống trên mặt đất: “Ba, còn hiểu được con nói gì không.”

Trả lời là sóng công kích tiếp theo, rất rõ ràng, đối phương nghe không hiểu, hoặc không muốn nghe.

Đối mặt với thân thể biến phi phàm của ba mình, Phương Việt chỉ có thể liều mạng chạy trốn. Mặc dù có chạy trốn được vài lần phản kích, nhưng công kích của anh lại như không đau không ngứa, một chút đình trệ cũng không có.

Phương Việt không xác định ba sẽ vào trạng thái này liên tục bao lâu, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian. Hai người lại giao chiến, đồ đạc trong nhà như lộn lên, phòng ngủ như một bãi phế tích.

“Rống!”

Lúc này, zombie vốn bị trói trên giường lại đột nhiên vùng lên thoát khỏi dây tự bao giờ, mở ra cái miệng máu xông đến chỗ hai sinh vật còn sống. Phương Việt tránh thoát, ông Phương không biết vì sao ngốc tại chỗ, tùy ý để da mình bị xé rách.

Lòng Phương Việt căng thẳng: Ra là cho dù bị rơi vào trạng thái này, ba cũng nhận ra mẹ. Chỉ là cứ như vậy…… Ba sẽ chết.

Theo thời gian trôi đi, Phương Việt chú ý tới tốc độ cùng lực lượng của ba đều bị suy giảm, thân thể cũng dần dần khôi phục nguyên trạng. Anh nắm chặt côn sắt trong tay, nhìn về phía dị hình mặc bộ đồ ngủ của mẹ, ánh mắt ảm đạm: Chuyện này cần có người làm. Nếu ba làm không được, chỉ có thể để chính tay anh giải quyết.

Đối phó với một con zombie dễ như trở bàn tay, huống chi đối phương lại bị lực chú ý hấp dẫn, bởi vậy rất dễ dàng chết dưới tay Phương Việt. Dễ như trở bàn tay, thậm chí đơn giản đến khó tin.

Đã chịu đòn nghiêm trọng, cả người zombie cứng còng, lại lảo đảo ngả về phía trước. Phương Việt tiếp được thi thể, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt đất, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nó, lại chỉ có thể dời tầm mắt. Quả nhiên, vô luận thấy thế nào đều nhìn không ra nét nào của mẹ.

Trong ấn tượng của anh, mẹ luôn rất ôn nhu, khuôn mặt từ ái. Nhưng gương mặt này, đều không khác gì zombie bình thường mà anh gặp, chỉ còn huyết nhục dính ở phía trên bạch cốt.

Dư quang nhìn thấy hắc ảnh ngã xuống trên đất. Phương Việt đi qua nâng ba dậy. Xem ra thời gian hạn định đã đến, đối phương lại khôi phục thành bộ dáng bình thường. Không, thậm chí so với lúc trước càng thêm suy yếu già nua. Mặt không phải hơn năm mươi tuổi nữa, càng như là gần trăm tuổi vậy. Phương Việt có chút không dám nhìn.

“Ba……”

Mí mắt ông gục xuống, hơi hơi trợn mắt, đôi mắt như nheo lại. Ông giơ tay, bàn tay gầy trơ cả xương, đầy nếp nhăn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Phương…… Việt?” Tầm mắt nhìn đến thi thể vợ mình nằm đó không xa, “Con gϊếŧ bà ấy rồi.”

“Ba, mẹ đã sớm đi rồi.”

“…… Đỡ ba đi.”

Phương Việt đỡ ba đến nằm cạnh mẹ. Tuy rằng đối mặt với một khuôn mặt nhìn không ra nguyên dạng, ông Phương lại tựa vô sở giác, cực kỳ ôn nhu cẩn thận mà vuốt ve khuôn mặt đối phương, như là sợ đánh thức bà dậy vậy.

“Ba, tại sao người lại biến thành bộ dạng như vậy.”

Mạt thế bắt đầu không lâu, tuy rằng thời gian bùng nổ tương đối trễ, nhưng dị hình cuối cùng vẫn xuất hiện ở thành phố này, bởi vậy phát ra một trận đại bạo động, không ít người chạy trốn ra khỏi thành. Ông Phương tuy rằng lúc ban đầu cũng tính đưa mợ đào tẩu, nhưng bà lại không chịu, nói con trai sẽ trở về tìm bọn họ.

Vì thế hai người liền canh giữ ở trong phòng nhỏ, dựa vào số lương thực dự trữ nho nhỏ để duy trì qua ngày. Càng may mắn hơn là, hai người thế lại không bị dị hình phát hiện, tránh được một kiếp. Nhưng không ngờ tới, bọn họ tránh thoát khỏi miệng quái vật, lại không thể tránh thoát khỏi nhân loại. Một đám đàn ông chạy đến đây thâm nhập, những người đó tựa hồ đói điên, đoạt đi đồ ăn, cũng yêu cầu hai người rời đi, nhường lại nhà cho bọn họ tránh né.

Ông Phương làm sao chịu, sau đó liền xảy ra tranh chấp. Ông bị thương, giữa lúc xô xát bà Phương cúng mất đi tính mạng. Nhưng đám kia người, rõ ràng biết hại người là không đúng, nhưng vẫn ném hai người ra khỏi nhà. Nếu không phải gặp người kia, ông Phương nhất định đã ôm hận chết đi, càng miễn bànđến chuyện báo thù rửa hận.

Không bao lâu, dị hình trên đường cũng giảm bớt, nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể thấy một đám người trẻ tuổi mang võ trang hạng nặng, tựa hồ ở bắt sống những dị hình đó.

Nghe ba suy yếu mà kể lại toàn bộ sự việc, Phương Việt trầm mặc thật lâu. Nếu lúc ấy anh ở đây, khẳng định cũng hận không thể gϊếŧ chết những người đó. Nhưng việc phanh thây bọn họ ra để nuôi dị hình thì lại là một chuyện khác. Hơn nữa người trong miệng ba nhắc tới……

“Hắn là ai, cho ba cái gì?”

Tầm mắt ba Phương nhìn vào túi tiền mình. Phương Việt hiểu ý, từ bên trong lấy ra một lọ chất lỏng màu lam. Anh cảm thấy thứ này có chút quen mắt —— không khác gì với thứ mà Bạch Phong đưa cho anh, tuy rằng đã sớm dùng hết rồi.

Nhưng vấn đề là cho dù uống xong, anh cũng sẽ không mất đi lý trí khi uống nó, cũng sẽ không trở nên tiều tụy như thế.

“Để con đỡ ba lên giường.” Phương Việt nói, lại nghĩ tới giường đệm bị loạn sau trận đánh, liền đưa ba vào phòng mình.

“Còn có thể đi không.”

Hơi thở ông mỏng manh, lắc lắc đầu, nhắm hai mắt.

“…… Ba?” Phương Việt lắc lắc bả vai ông.

Nhưng là ông đã không còn mở hai mắt được nữa.

“……”

Bị zombie cắn thực ra không phải trọng điểm, mà là trong không khí tràn ngập nhưng vật chất không thể nhìn thấy, sẽ làm người vừa chết liền biến dị thành zombie. Cho nên, vì không dẫm vào vết xe đổ của mẹ, cần phải phá hư não của người chết.

“……”

Trong phòng thực an tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe rõ ràng. Thật lâu sau, “choang” một tiếng, cả căn phòng đều rung động.

Phương Việt đưa thi thể cha mẹ ra sau hoa viên. Hoàng hôn dần xuống, màu cam dày đặc nhuộm đỏ cả vùng trời. Anh dùng xẻng đào một mô đất, đặt di ảnh của cha mẹ lên trên đất, sau đó đứng ở nơi đó, nửa ngày không nhúc nhích. Thẳng đến khi sắc trời tối dần, thời gian từ chạng vạng chuyển thành ban đêm. Thế giới lại lần nữa bị hắc ám bao phủ.

Phương Việt cầm xẻng trở về phòng, lại phát hiện phòng khách tới một vị khách không mời. Một thanh niên xa lạ ngồi ở trên sô pha, thấy người trở về, cười khanh khách tiếp đón: “Xin chào.”

Hoàn chương 52