Qua được một tuần, vẫn không có tin tức của Bạch Phong. Phương Việt mỗi ngày đều lái xe đạp đi ra ngoài tìm, lại vẫn không tìm thấy manh mối, nhưng lại phát hiện một vài thứ đồ vật khác. Tỷ như thành phố này không khác gì một ốc đảo, dị hình thiếu đến đáng thương, một mình một người cũng có thể yên tâm lớn mật mà ở bên ngoài rong chơi. Thế nhưng, người sống ở đây lại không nhiều lắm. Quanh đây đều là phòng ốc trống không, siêu thị là một mảnh hỗn độn.
“Con đã trở về.”
Tới chạng vạng, Phương Việt đi bộ một ngày ở ngoài rốt cuộc trở về. Nhưng trong phòng một mảnh đen tối, ông Phương tựa hồ còn chưa trở về. Ấn chốt mở, đèn “tách” một tiếng sáng, quả nhiên không có một bóng người.
Tầm mắt Phương Việt nhìn sang phòng ba mẹ, giật mình, từng bước bước đến gần. Tay đặt lên nắm tay, nhẹ nhàng xoay tròn ——
“rắc”, mở khóa.
Quả nhiên không đơn giản như vậy. Phương Việt nhíu mày. Ngày đó về sau, ba tuy rằng ngầm đồng ý cho anh về nhà, lại không chịu để anh tiến vào phòng ngủ. Bởi vì anh muốn tìm Bạch Phong, cho nên mỗi ngày đều đi sớm về trễ, thường khi anh ra cửa thì mẹ cũng chưa tỉnh, khi trở về mẹ đã ngủ, chưa bao giờ tận mắt gặp mặt.
Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng về nhà. Nơi quanh đây đều đi tìm hết, sau đó cũng đi xa hơn để tìm, không thể lại lãng phí thời gian, cho nên vô luận như thế nào cũng muốn hôm nay phải gặp được mẹ.
Đi một ngày xe, Phương Việt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhớ tới tủ lạnh hẳn là sẽ còn nước khoáng lạnh, liền đi vào phòng bếp. Tủ lạnh cũng khá lớn, mặt ngoài ố vàng, tầng dưới thì khi lạnh khi mát.
Còn chưa mở tủ lạnh ra, liền nghe thấy thanh âm cửa mở. Ba Phương mang theo một đống đồ vật đi vào, thấy anh đứng trước tủ lạnh, sắc mặt khẽ biến, phẫn nộ nói: “Con đang làm gì vậy”
Thật là kỳ quái, hiện tại như mặc kệ anh có làm cái gì đều sẽ làm ba phải khẩn trương.
“Lấy nước.”
“Ác…… Con cứ lấy đi” ba Phương hòa hoãn xuống, “Ở tầng trên.”
Tủ lạnh có một ít dưa và trái cây, ngăn kéo có mấy bình nước khoáng. Phương Việt lấy ra uống một ngụm, lại nói: “Ba, con muốn nói với ba một việc. Bạn của con mất tích còn chưa tìm được, cần phải đi đến nơi xa hơn để tìm, có lẽ không thể về nhà được.” Anh dừng một chút, “Trước khi đi con muốn gặp mẹ. Con biết thân thể mẹ không thoải mái, sẽ không làm bà ấy mệt.”
Nhưng ba Phương không chút do dự cự tuyệt: “Không được.”
“Vì sao? Mẹ không thể không nhớ đến con.”
“Ba đã nói rồi, bà ấy hiện tại không thể chịu đựng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Phương Việt trầm mặc trong chốc lát: “Ba, mẹ có phải bị bệnh hay không?”
Ba Phương đặt đống đồ vào ngăn tủ, thật lâu sau, mới trả lời: “Bệnh nhẹ, chỉ là hiện tại không gặp được bác sĩ, nghỉ ngơi một chút là tốt.”
“Bệnh nhẹ?” Phương Việt nhíu mày, “Con cũng rất lo lắng.”
“Con sẽ trị sao, con là bác sĩ à, dù gặp thì cũng có ích lợi gì. Đi tìm bạn con đi, ba sẽ mình sẽ chăm sóc tốt bà ấy.”
Phương Việt biết tính ba mình, đã quyết định thì sẽ không đổi ý. Cho nên tuy rằng tâm tình buồn bực, nhưng vẫn là im miệng. Chuyện này không thể gấp, cần bàn bạc kỹ hơn.
Hôm sau, trên lưng Phương Việt đeo ba lô ra cửa. Bởi vì có một khoảng thời gian không thể trở về, cho nên mang theo không ít đồ. Ba Phương đứng trong sương sớm nhìn con mình đi xa, không bao lâu về phòng xách một thùng sắt, trên vai là một khẩu súng, khóa trái cửa nhà rồi cũng rời đi.
Lúc này, bụi cỏ đằng sau rumg rung, một người con trai dính đầy bụi từ bên trong đi ra. Anh biết ba vô luận như thế nào cũng sẽ không đồng ý, bởi vậy cố ý ngụy trang bỏ đi, lại theo đường vòng trở lại, đợi ba đi ra cửa.
Nếu mẹ không ra cùng ba, nói vậy lúc này vân còn đang ở trong phòng. Dù sao thấy mặt thì sẽ đi ngay, không cần lo lắng bại lộ, mẹ cũng nhất định sẽ vì anh mà đánh yểm hộ.
Dùng chìa khóa dự phòng mở cửa lưu về phòng, cửa phòng ngủ của ba mẹ vẫn dùng khoá, cũng không biết là ở trong phòng không. Phương Việt có chút nhụt chí, anh còn tưởng rằng nếu mình đi rồi, ba sẽ không cẩn thận như vậy nữa, lại không ngờ rằng thế sự vô toàn diện. Anh thử gõ cửa gọi mẹ, nhưng không được đáp lại, có lẽ người bên trong còn đang ngủ say.
Tuy rằng có thể phá cửa vào, nhưng việc làm hỏng đồ nhà mình thì Phương Việt thật sự làm không được. Anh lại vòng qua bên ngoài ngó cửa sổ, lại phát hiện cửa sổ đã gắn mấy tấm ván gỗ, không thể trộm vào.
Xem ra chỉ có thể tạm thời từ bỏ thôi. Phương Việt bực bội mà gãi gãi tóc, lên xe đạp rời đi.
Thời gian trôi qua, ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuyên qua sương sớm lên mặt đất, sắc trời càng ngày càng sáng.
Đột nhiên, một hắc ảnh từ phía sau toà nhà hiện lên, Phương Việt dừng xe, hồ nghi mà nhìn qua chỗ đó, lại vô động tĩnh.
Đây có lẽ là lần đầu tiên ở bên ngoài Phương Việt gặp được người sống, nói không chừng đối phương sẽ biết chút gì. Liền lên tiếng dò hỏi: “Này, Là người đúng không? Tôi không có ác ý, chỉ là muốn hỏi cậu vài vấn đề.”
Bên kia không phản ứng, anh cảm giác mình như nói chuyện với không khí. Phương Việt cũng không không biết mình nhìn lầm hay không, trong lòng đang muốn nói: “Tôi đến đây.”
Bên trong toà nhà có một khoảng trống đen, chỗ sâu phía phải bên trong phóng ra một thùng rác. Đột nhiên, Phương Việt cảm thấy phía sau có một áp lực, xe đạp vì thế mà chao đảo, một đạo hắc ảnh nhân cơ hội chạy thoát ra ngoài.
Phương Việt ngã ngồi trên mặt đất, không khỏi sửng sốt. Tuy rằng chỉ là một giây ngắn ngủn, nhưng bởi vì khoảng cách gần cho nên nhìn rất rõ ràng. Thân ảnh đó, không khác gì Phó Thượng.
Anh nâng xe đạp đuổi theo. Tầm mắt nhờ ánh sáng mà lớn hơn, bởi vậy lập tức liền phát hiện mục tiêu, cúi người nhanh tới gần. Hắc ảnh thấy đằng sau có người đuổi theo, muốn rẽ vào một con đường nhỏ. Mặc kệ va chạm, Phương Việt không hề khách khí trực tiếp tăng tốc va chạm, hai người đồng thời té ngã trên đất.
“Phó Thượng!” Phương Việt vội vàng bò lên, bước đến đỡ hắc ảnh, “Cậu là Phó Thượng?”
Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt bẩn hề hề mà không ai nghĩ đó từng là một con người sạch sẽ ngăn nắp, nhưng không hề nghi ngờ đó là Phó Thượng. Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn lại, biểu cảm thay đổi thất thường, cuối cùng dừng lại với biểu cảm sợ hãi.
“Đừng…… Đừng tới đây.” Người đàn ông giãy giụa bò lên
“Ha? Cậu làm sao vậy.”
“Đừng tới đây!” Anh ta đột nhiên đẩy Phương Việt, nhanh chân chạy.
Phương Việt sao có thể buông tha cho anh ta, tung người bổ nhào lên trên người đối phương, ấn ngã đối phương xuống đất: “Cậu không nhớ rõ tôi sao? Tôi là Phương Việt!”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Người bên dưới bắt đầu khóc thút thít, nói năng lộn xộn, “Đều là tôi sai, cậu đừng gϊếŧ toii. Không không, là bọn họ sai, không liên quan gì tới tôi.”
“Bình tĩnh, Phó Thượng!” Phương Việt vặn lấy bả vai anh ta, vặn khuôn mặt anh ta lại, “Cậu gặp phải cái gì, sao lại biến thành bộ dạng như này?”
Không nhìn còn tốt, vừa thấy Phương Việt anh ta càng thêm hoảng sợ, thiếu chút nữa quỳ xuống: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, đừng gϊếŧ tôi. Đều là bọn họ sai…… Cậu, cậu đòi tiền hả.” Phó Thượng ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, “Tôi có rất nhiều tiền!”
Anh ta một bên nói, một bên móc từ túi tiền ra rất nhiều giấy trắng, cường ngạnh mà đưa cho Phương Việt: “Nè, đều cho cậu hết, cậu đừng gϊếŧ tôi.”
Phương Việt hít sâu một hơi, kia căn bản không phải tiền, mà là dùng bút sáp vẽ màu trên giấy trắng. Lại nhìn Phó Thượng, đầu bù tóc rối, ánh mắt trốn tránh tan rã, đúng là cảm giác điên điên khùng khùng quen thuộc.
“Tôi nhận.” Vì ổn định cảm xúc anh ta, Phương Việt nhét vào túi tiền, “Nghe này, tôi không muốn thương tổn cậu, chỉ là có chút vấn đề muốn hỏi cậu, có thể trả lời tôi không.”
Nhưng mà, Phó Thượng lại chỉ ôm đầu quỳ trên mặt đất run bần bật, nghiễm nhiên không nghe vào đầu. Thấy bạn tốt ngày xưa biến thành dáng vẻ này, Phương Việt thật nhìn không vừa mắt, không rõ đối phương đã trải qua chuyện gì, sao lại biến đổi lớn như vậy.
Nhớ lần cuối cùng gặp mặt là mấy tháng trước, lúc ấy Phó Thượng bị nẹ đưa đi, theo lý thuyết hẳn là phải bỏ chạy đến nơi an toàn. Hiện tại sao lại như vậy, biến thành một người điên điên khùng khùng, nháo ở thành thị hoang vu này? “Bọn họ” trong miệng Phó Thượng là chỉ ai, vì sao cảm thấy sẽ có người tới gϊếŧ mình. Phương Việt có rất nhiều nghi vấn, nhưng nhìn người trước mặt, chỉ sợ khó có thể tìm hiểu được gì từ trong miệng đối phương.
“Cậu hiện tại ở đâu, ba mẹ cậu đâu.”
Không ngờ, Phó Thượng lần này lại nói ra đáp án, thân thể run rẩy cứng đờ, thanh âm như thoát ra từ yết hầu: “Đã chết.” Anh ta chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên vài tia thanh minh, tựa hồ khôi phục vài phần ý thức, “Phương, Phương Việt?”
Phương Việt vui vẻ: “Cậu nhận ra tôi?”
Ai ngờ, Phó Thượng lại kích động nói: “Chạy mau! Đừng về nhà.”
“Cái gì?”
“Kẻ đó bị dị hình bám vào người, cậu cũng sẽ bị gϊếŧ!” Phó Thượng trừng lớn đôi mắt, lại bắt đầu lắc đầu, “Không, không, đều là bọn họ sai, tôi hẳn nên ngăn bọn họ lại, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Anh ta lầm bầm lầu bầu, chỉ chốc lát sau tựa hồ tinh thần lại bắt đầu thất thường, Phương Việt gọi anh ta bao nhiêu cũng không để ý. Cuối cùng đột nhiên đứng lên xông ra ngoài.
“Này, khoan đã!” Phương Việt nhặt xe đạp muốn đuổi, còn chưa lên đường liền té xuống, mới phát hiện xe không biết khi nào đã hỏng. Lại ngẩng đầu nhìn Phó Thượng, nơi nào còn có bóng dáng người nọ. Chỉ còn lại những toà nhà lờ mờ, che đi tầm mắt.
“……”
Phương Việt sửa lại dây xích rồi đi quanh phụ cận tìm vài vòng, lại không tìm thấy Phó Thượng. Đành phải thay đổi phương hướng về nhà.
Đường về có vẻ rất lâu lâu, lời của người bạn tốt cứ quanh quẩn bên tai. Vì sao lại bảo anh đào tẩu, đối phương nói “Nhà” là nhà mình sao, cái kia “Gϊếŧ người” “tôi” lại chỉ ai?
Phương Việt không rõ, nhưng cảm thấy cần trở về một chuyến, mới có thể biết rõ chân tướng.
Lúc anh về thì ba vẫn chưa trở về. Trong nhà thì trừ phòng ba mẹ thì đâu cũng đã đi qua, cũng không có gì dị thường. Như thế xem ra, điểm đáng ngờ quả nhiên tập trung ở trên người ba mẹ. Nhưng anh thật sự không cho rằng hai vị lão nhân qua tuổi tứ tuần, làm sao làm ra chuỵen gì tương thiên hại lý.
Phòng ngủ khóa, Phương Việt giơ côn sắt, dùng hết toàn lực nện xuống.
“Bàng!”
“Bàng!”
Tiếng vang vọng khắp căn nhà. Nước trong bồn rửa, bình hoa trên bàn cơm, những đồ vật đặt trên rương, theo mỗi một lần chấn là nhảy lên.
Như thế lặp lại nhiều lần, khóa rốt cuộc bị đập hư, cửa lắc lư mở ra. Căn phòng vẫn như trước, một mảnh đen nhánh. Phương Việt đi vào mở đèn, màu vàng của đèn pin nhanh chóng lan toả cả căn phòng. Trên giường vẫn phồng lên một đoàn, không hề phản ứng gì với tạp âm anh tạo ra.
“Mẹ, xin lỗi đã làm ồn đến mẹ.” Phương Việt chạy đến, “Con có thể gặp mẹ không.”
Hoàn chương 51