Thanh Hồn vỗ vai hắn: "Đa tạ đa tạ, nãy giờ cứ cảm thấy không thoải mái thì ra ta cứ cố nhìn trong bóng tối, nhìn đến mỏi cả mắt... trời sinh ta thông minh tính giác ngộ cao nhưng không có khả năng nhìn trong bóng tối, ngại ghê ha ha ha."
Cảm giác chán ghét căng cứng trong lòng ngực, Lục Khuynh Tâm định nói gì đó Nhuận Thành đã chen vào giữa: "Chúng ta nhanh đi tìm điện phật thôi, đệ có linh cảm nơi này thờ thứ gì đó không thể phơi bày ngoài ánh sáng."
Lục Khuynh Tâm thu lại ánh mắt sắc lạnh đi về phía trước. Thanh Hồn đăm chiêu suy nghĩ: "Không thể tiết lộ ra ánh sáng thì chúng ta phải tắt hết lửa sao?"
"Ở đây có dấu chân." Lòng núi này chẳng mấy ai lui tới dấu chân in trên nền đất kia không rõ lắm, rất đều, cũng vô cùng ngay ngắn, Thành Kính nói: "Là của nữ."
Chu Nhuận Thành là người khám nghiệm thi thể trực tiếp, ước lượng dấu chân kia giây lát: "Kích thước bằng với giày Lưu Ngọc Trúc."
Có được chút dấu vết mặt Lăng Như Kiền cũng giãn ra, cùng mọi người lần theo dấu chân đi vào trong. Thanh Hồn nhìn thân hình gầy guộc của Lăng Như Kiền không đành lòng: "Lăng công tử đi đường vất vả buôn hàng, nghe tin liền một mạch trở về thăm hỏi song thân Lưu cô nương, công tử có chịu nổi không?"
Lăng Như Kiền trầm ngâm đáp: "Ta không sao, tìm hung thủ hại chết Trúc Nhi quan trọng hơn. Chúng ta có cần chia ra?"
Thanh Hồn siết cánh tay Lăng Như Kiền: "Không được."
"Thanh công tử cao kiến gì chăng?"
Da mặt mỏng dễ ngượng ngùng, y nói: "Ta sợ ma không thể đi một mình..."
"Không làm việc ác chưa chắc ma quỷ đến gõ cửa ngươi." Bạch Diệp khinh thường.
"Vị công tử cũng nói "chưa chắc" không phải sao, không thể trách ta nhát gan Lưu Ngọc Trúc không làm việc ác cũng bị ma quỷ gõ cửa đấy thôi. Nơi này chỉ có dấu chân cô ta, lại chỉ có dấu chân đi vào trong thôi, không phải ma quỷ ôm cô ta bay ra ngoài thân thủ cao đến mấy cũng không thể đạp không khí đi một khoảng xa như thế."
Thành Kính nhíu mày: "Có thể ngự kiếm."
Thanh Hồn "à" một tiếng lấy lại vẻ điềm tĩnh, tâm không hoảng: "Ra là thế..ra thế... thật ra ta cũng nghĩ đến trường hợp này."
Mọi người không để ý đến y tiếp tục đi sâu vào trong theo dấu chân kia.
"Hết rồi!" Phía trước còn hun hút vô tận, dấu chân đến đây thì không còn nữa.
Lục Khuynh Tâm đột nhiên phát hiện những hoa văn điêu khắc hai bên lối đi, không phải kinh chú cũng không phải là bùa phép, nhìn qua giống bức tranh sơn thủy cảnh núi non tiêu điều: "Thường thì những hoa văn thế này đều có huyền cơ."
Mọi người gật gù chia nhau mò trên những hoa văn uốn lượn kia, người gõ người đυ.c, bận bịu vô cùng. Lục Khuynh Tâm áp sát vách động như một con thằn lằn lắng nghe âm thanh từ vách núi vọng lại, không biết vấp phải cái gì ngó đầu nhìn xuống, Thanh Hồn từ bao giờ đã ngồi dưới đất, hô biến ra một thanh quạt phe phẩy thong dong, bị hắn giẫm phải ngẩng đầu hối lỗi: "Ây da cản trở rồi, cản trở rồi... đi nãy giờ mới có chỗ sạch sẽ không có đá dăm để ngồi. Thật sự quá mệt rồi!"
Ngoài gương mặt trời sinh gây thiện cảm ra, Thanh Hồn còn có tiên phong đạo cốt văn nhã, y cứ ngồi đó cười hì hì không quan tâm xung quanh, lúc này có chuyện đánh nhau ầm ĩ cũng có thể ngồi đó lười động đậy. Lục Khuynh Tâm cau mày lui ra mấy bước, khoảnh đất này thật sự quá sạch sẽ, không một dấu vết vụn vặt. Chính vì thế càng đáng nghi ai lại đến nơi này dọn dẹp chứ: "Dưới đây có lối đi khác."
Thanh Hồn há hốc: "Thật ư?"
Không ai trả lời mà ngồi xuống gõ thử mặt đất, Lục Khuynh Tâm nói: "Địa đạo mà làm dưới đất thường rất dày, như thế dùng bước chân người khác mạnh yếu cũng không dễ bị phát hiện. Nơi này phải có gì đó ấn vào mới mở ra được."
Trong khi mọi người quanh quẩn đi qua đi lại, Thanh Hồn vẫn ngồi yên một chỗ, Thành Kính không nhịn được quát: "Chỗ ngươi đặt mông có thể là cơ quan đấy."
Y làu bàu: "Vị công tử này thật hung dữ." Thanh Hồn miễn cưỡng đứng dậy: "Ước gì có người khiêng ta đi thì tốt quá, chân tê hết rồi."
Lục Khuynh Tâm ngẩng đầu quét mắt nhìn tứ phía: "Xem ra đã có người đến trước một bước thu dọn thứ thờ cúng ở đây."
Bạch Diệp giơ cao ngọn đuốc: "Chỗ quét dọn rất vuông vức còn lớn như thế, nơi này rốt cuộc thờ cái gì?"
Đúng lúc đó một cơn gió thổi qua, những ngọn đuốc tắt ngấm không gian chìm trong bóng tối tịch mịch. Thanh Hồn khẽ rùng mình tìm hơi ấm nép vào: "Những lúc thế này thường xuất hiện kẻ thù đấy."
Giống như ngày đó...
Nhϊếp Trạch Dương khẽ thu người nắm lấy góc áo người bên cạnh: "Những lúc thế này thường xuất hiện kẻ thù đấy."
Lục Khuynh Tâm có chút ngẩn ngơ.
"Ngươi lạnh?"
"Lạnh chết ta rồi. Lòng núi này xem ra còn có chỗ thông gió khác."
Lục Khuynh Tâm cởϊ áσ khoác lên người y, khẽ nói: "Binh khí bình thường rất khó đâm xuyên qua nó."
Thanh Hồn trừng mắt trong bóng tối, cảm nhận nếp áo chạm nhẹ vào cổ. Chất liệu dệt bằng bạc dát mỏng có tác dụng như một bộ áo giáp mềm, cảm giác thô ráp chạm vào da thịt mỏng manh Thanh Hồn quên mất mình định nói gì. Ngoài cơn gió thổi vù vù ra thì không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, Chu Nhuận Thành lơi lỏng cảnh giác lấy mồi lửa ra châm lại: "Chỉ là gió thôi."
Gương mặt Thanh Hồn xanh xao gầy yếu đi nhiều, ngón tay chỉ về phía hoa văn trên vách đá: "Hoa văn kia hình như hơi khác."
Ánh đuốc đưa sát hoa văn, mọi người đều trầm mặc: "Vừa rồi hoa văn không phải thế này." Nhuận Thành đưa tay ấn thử dấu chấm móc đột ngột xuất hiện trên vách núi: "Mở rồi."
Dưới mặt đất hơi run, Thanh Hồn lập tức nhảy nhảy tìm chỗ an toàn, đến khi nhìn mật thất mở hoàn toàn ném đuốc xuống thử thấy đuốc rơi xuống rất lâu mới tắt ánh sáng: "Sâu quá ta bò xuống làm sao đây?"
Lục Khuynh Tâm nói: "Ta đưa ngươi xuống."
"Thế thì đa tạ, đa tạ."
Lục Khuynh Tâm dùng kiếm đưa người xuống, người bên cạnh nhắm tịt mắt nắm chặt hắn không buông, nếu lúc này hắn đẩy người xuống thì y sẽ chết tươi, nhưng mà gϊếŧ một người như vậy quá đơn giản, thứ hắn cần là bí mật sao lưng Thanh Hồn. Là nơi ẩn nấp của Hồng Thiếu Hoài, là kế hoạch mà tên kia đang xây dựng. Còn có, một mối thù chưa trả, Trạch Dương... Trạch Dương đã chết thế nào hắn sẽ trả đủ, kết liễu một sinh mạng không khó, khiến người đó sống không bằng chết mới là việc không dễ dàng. Thù hận có thể khiến một người mất lý trí, cũng có thể khiến hắn tỉnh táo đưa ra những quyết định mấu chốt.
Hắn nhìn đôi mày nhạt, đôi mắt nhắm chặt lại, gương ôn nhu trầm tĩnh không hiểu sao hắn thấy y như đang phát sáng, từ hàn quang rực rỡ dần nhiễm ánh đỏ hóa thành những giọt máu tươi.
Hắn nhìn y lại nhớ một người...
Một người đi đến cùng trời cuối đất cũng không thể tìm lại được nữa.
Không còn những buổi chiều rợp hoa phượng hoàng nở, thời gian tĩnh lặng ngưng kết xung quanh những câu chuyện vụn vặt họ kể nhau nghe. Giờ chỉ còn một mình hắn chờ bình minh lên nhìn hoàng hôn lặn tuần hoàn vĩnh viễn trong cô độc.
Hắn biết mình đã chết từ lâu trong đêm mưa rét buốt mà chẳng ai hay.
Tuy nhiên hắn không dám để mình ngây dại lâu, một nhành liễu làm từ những sợi gân Kim Nghê Thú, rất giống như cách bện hoa từ cổ mộ, điều này khiến hắn không dám hành động khinh suất.
Xuống tới nơi Thành Kính cuộn lá hoàng phù lớn lại thật nhỏ giấu vào trong áo: "Nơi quỷ quái này vừa xuống đã thấy âm khí lượn lờ, yêu thú mà nhìn thấy thì khác gì cá gặp nước, thứ thờ cúng ở đây chín phần là quỷ rồi."
Thanh Hồn thích thú nhìn hoàng phù lớn như tấm thảm kia, nói: "Đồ của huynh thật tốt leo lên đó ngồi an toàn biết bao.
Tay Lục Khuynh Tâm còn chưa rời khỏi eo người kia, nhíu mày: "Ngươi đang chê vũ khí của ta kém?"
Thanh Hồn lách người né tránh, ha ha cười: "Nào có... ha ha."
"Mặt ta rất đáng sợ sao?" Thanh Hồn cảm giác được có một ngón tay nâng cằm mình lên, ngón tay mạnh mẽ có lực, không có chút thô cứng nào? Y nhớ đến bàn tay một người luyện võ từ nhỏ thô ráp nhưng ấm áp, không lạnh lẽo như bàn tay người trước mặt, trong lòng thoáng có chút mất mát ngoảnh mặt.
"Không dám nhìn ta?" Thanh Hồn dáng người hơi nhỏ, không chút khí lực, là diện mạo của bạch diện thư sinh, ngũ quan tinh xảo không chân thật, ngay từ đầu hắn hơi nghi ngờ là thuật dịch dung, cố ý vuốt gò má trơn nhẵn kiểm tra, rất giống da vẻ của nữ, nơi vành tai đỏ ửng kia hắn cũng sờ qua không có gì bất thường. Lúc khoác áo lên người y có sờ qua cổ cũng không phát hiện miếng da thừa nào.
Là hắn đa nghi sao?
Ngoài Lăng Như Kiền run như cầy sấy mọi người đều im lặng xem tình hình được thăm dò thế nào, thấy vẻ mặt hắn không chút hào hứng liền hiểu không có manh mối.
"Ha ha vị công tử anh tuấn tiêu sái có gì đáng sợ chứ." Ngữ điệu dần chuyển sang bất mãn: "Ta lại thấy kì lạ tại sao các người luôn để ta là người đầu tiên phát hiện bất thường vậy..."
Lăng Như Kiền run lẩy bẩy: "Cái đó.. là xương người đúng không?" Đó là một cái xương đen lộ ra ngoài, nhìn giống cái cẳng chân khô quắc.
Chu Nhuận Thành tiến lại hốc đất che khuất tầm nhìn kia nhìn kỹ thi hài đã đen, da thịt dính chặt vào người trở thành một cái thây khô, một bên đùi chỉ còn là xương xẩu, nơi lòng ngực có một lỗ sâu, xương đã thủng dẫn đến mất máu mà chết, có điều: "Quái lạ một nhát đã gϊếŧ chết nạn nhân rồi cần gì phải rút máu nạn nhân nữa?"
Lăng Như Kiền nhợt nhạt nói: "Sao có thể biết người chết bị rút máu chứ?"
"Thi thể đã biến thành cái thây khô rồi còn không phải bị rút cạn máu sao? Dựa vào mức độ phân hủy ta thấy người chết chưa đến một tháng không bị rút máu thì chỉ có thể dùng độc ăn mòn." Chu Nhuận Thành rút châm ra kiểm nghiệm một lát thở dài: "Độc ngấm tận xương thế này mà xương không bị ăn mòn thì chất độc này không phải nguyên nhân."
Thấy Thanh Hồn nhìn mãi không rời mắt, Lăng Như Kiền huých nhẹ: "Ngươi có nhìn ra gì từ thi thể không?"
Mọi người không khỏi chú ý đến Thanh Hồn, không phải y là thần y nổi danh giang hồ sao? Không chừng sẽ tìm ra manh mối nào đó, chỉ sợ tên này không thành thật thôi.
Thanh Hồn trầm ngâm: "Nạn nhân đã trúng một loại độc hiếm thấy." Còn đó là độc gì thì ta không nói đâu.
"Ngươi biết loại độc này?"
"Đương nhiên." Thanh Hồn thâm sâu liếc nhìn thi thể: "Trước tiên phải tìm hiểu sao nơi này lại có một thi thể."
Lục Khuynh Tâm nãy giờ cứ nhìn phía trên, phỏng đoán: "Cửa chúng ta vừa vào chỉ có thể mở bên ngoài, đóng ở bên trong. Nếu không phải còn lối đi khác để vào thì người này bị nhốt ở đây..." Lời vừa dứt thì Nhuận Thành kéo cổ tay khô cằn của nạn nhân ra, khóa sắt lập tức rơi xuống tạo ra âm thanh lẻng kẻng vang dội.
Bạch Diệp liếc mắt: "Huyền thuyết núi Long."
Thành Kính rùng mình, từng có lần bị mũi giáo làm từ thiết núi Long đâm vào bụng, vết thương bén ngọt đâm thật sâu, nếu không phải người kia đâm cách một bức phù điêu bạch ngọc thì Kính Thành đã không toàn mạng: "Huyền thiết núi Long đã hiếm rồi, để lên được ngọn núi đó thì thân thủ nhất định rất cao thâm."
Thanh Hồn sờ mũi: "Có thể người ta dùng tiền để mua."
Thành Kính xem câu nói đó là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Có tiền cũng không mua được."
"Không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền."
"Ngươi đúng là không hiểu biết." Thành Kính gầm gừ: "Ta đưa tiền cho ngươi, ngươi mua thử cho ta xem."
Thanh Hồn mắt sáng rỡ lật đật mở hòm thuốc: "Thật trùng hợp ta có một nghiên mực làm từ huyền thiết núi Long, vị công tử này có muốn mua?"
Thành Kính "..." Dùng huyền thiết làm nghiên mực ngươi không sợ ngủ gật đập trúng nó bể đầu sao?
Y chào mời: "Công tử có muốn mua không? Ta bán rất rẻ, rất rẻ đó."