Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược

Chương 1: Thanh Hồn (1)

Một đêm mùa thu trăng thanh gió mát.

Lục Khuynh Tâm tự mình hồi tỉnh đôi mắt trống rỗng dần khôi phục lại chút thần sắc. Sau một thời gian dài không muốn tỉnh lại, một mực muốn chìm đắm trong mộng mị, trái tim kiệt quệ lạnh giá dần. Trong giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại chuyện cũ đáng sợ ấy, đáy vực thẳm lóe lên tia sáng rát mắt đâm xuyên trái tim kiên cố mơ hồ như muốn rọc nát ra để mặc nó ròng ròng máu tươi. Lần đầu tiên trong đời, Lục Khuynh Tâm thấy mình bất lực vô dụng đến vậy, suy cho cùng hắn cũng chỉ là người phàm dù tu vi cao đến mấy cũng có lúc bất lực đứng nhìn.

Bên tai cứ truyền đến tiếng huyên náo dữ dội từng chữ đều nhấn mạnh sự lực bất tòng tâm của hắn.

Hắn mãi không quên đêm hôm đó trên người đại ca thương tích đầu mình đang lòng lộn phát điên cố gắng xông về phía trước, máu tươi rải đầy.

Hồng Thiếu Hoài nhếch miệng: "Lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa há thì sao nào các ngươi có thể làm gì được ta?"

Mũi tên cuối cùng xuyên thủng ngực Nhϊếp Trạch Dương, máu tươi cứ tuôn trào, tuyệt nhiên không thốt ra âm thanh đau đớn nào chậm rãi như không ngã xuống đất. Đôi mắt đệ ấy mở to kinh hoảng biết bao, liệu đệ ấy có trách tam ca này hại chết đợi ấy hay không, liệu đệ ấy có hối hận ngày đó cùng họ hẹn thề sống chết? Đó là những kí ức đau thương vẫn ngày đêm giày xéo hắn. Gương mặt Hồng Thiếu Hoài xa lạ đến mức hắn không nhận ra là ai nữa, có phải huynh đệ cùng kết nghĩa chi giao bao năm cùng lớn lên, học chung một thầy, có chung chí hướng hay không? Hết lần này đến lần khác nhớ lại vẫn không sao nhìn rõ người kia.

Là đạo hạnh của hắn không cao làm lỡ một đời đệ ấy.

Bên ngoài chưa sáng lên, Lục Khuynh Tâm không ngủ được rời phòng, không ngờ dưới lầu huynh đệ hắn đang ngồi uống trà, Đinh Thiếu Hạo liếʍ môi nhìn tam ca mệt mỏi hốc hác, nhất định đêm qua nằm mộng ngủ không ngon ngẫm một hồi vẫn nói: "Điều tra được rồi người đó tên Thanh Hồn."

Lục Khuynh Tâm nghe thế càng ăn với tốc độ nhanh, bàn tay bưng bát mì siết chặt đến khi vỡ tan, mảnh sành rơi đầy, không khí nơi này dường như chợt lạnh lẽo hẳn đi. Phía sau Lục Khuynh Tâm là một khoảng đất nghèo khó khô cứng, một gốc cây khô đứng giữa không trung hoang tàn càng nổi bật sự khô héo của nó, hồi lâu nở nụ cười ma quái: "Thanh Hồn, tên rất hay."

Thành Kính cười khinh: "Chỉ gặp mặt một lần hắn đã phá tan kế hoạch của ta, lần sau gặp lại..." Người đó đứng bên cạnh Giang Khách lọng che kính mặt bên người không mang theo binh khí, bàn tay trắng nõn chỉ cầm một nhành liễu phất phơ nhưng không hiểu sao trong khoảnh khắc Thành Kính thất thần để tên đó phản pháo trở tay không kịp.

Không phải vì bất cẩn khinh địch mà vì người đó dáng dấp rất giống một người.

Một bóng người nhảy qua khung cửa sổ đập mạnh binh khí xuống bàn, hờ hững: "Mặc kệ là ai, chỉ cần đi theo Hồng Thiếu Hoài thì có ngày ta sẽ lấy mạng hắn tế lục đệ ta." Biết tính Bạch Diệp nóng nảy, Thiếu Hạo đã ra sức nháy mắt đừng nói lung tung thế mà người kia lòng dạ thẳng như ruột ngựa, một lời đã nói ra hết: "Lục đệ chết thảm như vậy lúc chôn cất đệ ấy ta đã thề sẽ có ngày bắt Hồng Thiếu Hoài chịu cảnh vạn tiễn xuyên tâm."

Lục đệ, Nhϊếp Trạch Dương mãi là nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng họ.

Lục Khuynh Tâm lạnh lùng: "Nói tiếp đi."

Thiếu Hạo lấy trong tay áo mật thư Nhϊếp Trạch Phong gửi, trầm giọng: "Nghe nói tên này giỏi y thuật, người trong giang hồ đều xem hắn là thần y có thể cải tử hoàn đồng. Không rõ tuổi tác thực lực, hắn tự nói là đệ tử thứ bảy của một vị thần y tên Liễu Thời." Đến đây thì khẽ che miệng ngại ngùng: "Còn Liễu Thời là ai thì... đệ không biết, vẫn đang tiếp tục điều tra."

Tóm lại, vị thần y đó không ai biết là ai cả.

Âm thanh trống canh bên ngoài vừa vang một tiếng đột nhiên tắt hẳn đi trong giây lát, cả âm thanh bước chân cũng không nghe thấy, sau đó như ong vỡ tổ ồn ào không thôi: "Có ma, có ma, bới người ta có ma.

Thành Kính ngồi đối diện với cửa chính, lúc nhìn ra ngoài thấy bóng xanh lập lòe, một người treo lủng lẳng trên cành thân cây khô, khắp người phát ra ánh sáng xanh ma quỷ: "Vừa rồi ta nhìn ra chỉ thấy một thân cây khô mà giờ này lại treo tòn ten một thi thể."

"Còn chưa đi ra xem thì sao biết đó là thi thể hay là một người đùa dai chứ?" Người nói là một thiếu niên trẻ tuổi, mặt non nớt đến búng ra sữa, trong đôi mắt sáng ngời kia thấp thoáng ý mỉa mai khinh thường làm sắc mặt Thành Kính đột biến đỏ bừng tức giận. Thế nhưng cũng giây phút lại hơi nghẹn lại…

Ánh dương xuân tựa một dải lụa mềm quấn quanh năm tháng thanh bình, quả nhiên đã đi qua ngàn cái thanh nhã của hoa lê, cũng có đôi lúc kinh ngạc dưới sự diễm lệ của gốc đào đồng loạt nở hoa dưới trời tuyết. Đó gọi là sắc xuân ngang dọc thế gian đang đổ về trong mắt thu nhỏ thành bóng người xưa cũ, người mà giờ đây chỉ tồn tại trong hoài niệm. Người đang ở trước mắt hắn khiến hắn nhớ đến một người...

Một người đã lâu không tồn tại.

Treo trên cây kia là thi thể vẫn còn rất trẻ, gương mặt an tĩnh dịu dàng, không hề có vẻ gì là kinh hoàng tột độ, Chu Nhuận Thành đặt thi thể xuống bên đường kiểm tra thi thể.

"Là bột lân." Vị thiếu niên trẻ tuổi lên tiếng.

Nhuận Thành sờ thử gật đầu: "Đúng là bột lân."

Thiếu nữ này không phải bị siết cổ chết mà là cắt cổ, vết thương còn mới nhỏ máu không ngừng: "Vết thương rất mảnh ta nghĩ là một sợi dây đàn.

"Ta thấy là một thanh xà kiếm."

Nhuận Thành cau mày: "Nhuyễn kiếm tuy mảnh nhưng vết cắt để lại sẽ sâu hơn, lát cắt mỏng các lớp da sẽ đứt nhanh hơn không tạo ra vết nhầy nhụa thế này." Nói tới đây lại hơi ngẩng đầu quát: "Ai cho người lại gần đây?"

"Ngươi ở đây được thì ta cũng ở đây được." Người kia xoay tròn vật nhỏ trong tay, cảm thán: "Nơi này nghèo nàn không có gì thú vị mà còn lắm tai ương, ta xem xác chết trong thành này còn nhiều hơn các ngươi, ta muốn ở đây xem ngươi cản được sao?"

Nhuận Thành người cũng như tên, là một viên ngọc sáng ôn nhuận nho nhã không thích tranh cãi, nghe nói như thế đoán là đồng đạo, nhẹ giọng hỏi: "Quý danh công tử là..."

"Ta họ Thanh tên Hải, mọi người thường gọi ta là Thanh Hồn đệ tử thứ bảy của một đại phu nổi danh, Liễu thần y- Liễu Thời ha ha ha ha."

Thi thể như cái bóng chập chờn phát sáng ra ánh sáng xanh lúc ẩn lúc hiện, tiếng gió u u tận xương, những người đang tìm manh mối bên cạnh đột nhiên dừng bật dùng ánh mắt rét lạnh phát run nhìn Thanh Hồn. Thanh Hồn rùng mình vì bị nhìn bằng ánh moi gan móc ruột đành thu lại điệu bộ huênh hoang nhỏ giọng: "Các ngươi thật khác thường, mỗi khi ta giới thiệu tên đều có người gật gù chào hỏi mấy câu đại loại như "nghe danh đã lâu" hoặc là "danh sư xuất cao đồ" luyên thuyên mãi không thôi..."

Trong lúc y đang lẩm bẩm Bạch Diệp rút kiếm một nhát đâm tới Thanh Hồn, ngữ khí lạnh băng: "Thì ra là ngươi."

Thanh Hồn thấy kiếm hướng tới mắt mở to kinh ngạc, thấy máu từ lòng ngực chảy ra run run chỉ về phía Bạch Diệp: "Ngươi..."

Khi nghe tiếng "bịch" những người còn lại mới giật mình sực tỉnh, Nhuận Thành xem thử rồi lắc đầu: "Y ngất rồi."

Mọi người "..."

Người họ tìm lẽ nào yếu như sên thế kia?

Đồng cỏ hoang vắng xuyên suốt bờ sông Thương Trà, hoa đăng tế trời cầu nguyện bình an từ thượng nguồn phồn hoa trôi dạt tới vẫn không xua nổi cái rét lạnh nơi đây. Ánh mắt Lục Khuynh Tâm hung hãn l*иg ngực phập phồng tức giận, cổ họng cứ phát ra tiếng thở dốc.

Nhuận Thành lựa lời khuyên răng: "Huynh bình tĩnh đi, tên đó chưa chắc là Thanh Hồn chúng ta tìm. Trên đời này làm gì có ai ngốc như thế chứ, là kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng nhìn không giống."

"Không phải y thì có thể là ai?" Ánh mắt Lục Khuynh Tâm lóe lên: "Thành Kính cũng đã xác nhận dáng dấp y hệt nhau. Y cũng tự mình thừa nhận có thể là giả sao?"

"Dáng dấp giống nhau thiên hạ không chỉ có một, không phải..." Nhuận Thành không dám nhắc đến nhẹ nhàng chuyển lời: "Nếu thật là cùng một người có thể thông qua y tìm manh mối, Thanh Hồn chỉ là đại phu bên cạnh Giang Khách, với Hồng Thiếu Hoài chưa chắc có quan hệ thâm sâu, Trạch Dương cũng không muốn tam ca vì đệ ấy gϊếŧ chết người vô tội."

Thời gian không ngừng trôi nhiều chuyện xảy ra, có người sẽ quên đi quá khứ, có người sẽ nhớ mãi không buông. Ai nói thế gian này chỉ cảm nhận được sự vô tình? Có chăng buồn ở chỗ giờ đây chỉ có họ ngồi đây nhớ về những ngày xưa.

Như trăng trong nước, như hoa trong gương.

Đầu Lục Khuynh Tâm nặng trĩu giống như rơi xuống vạn trượng đầu óc chấn kinh khó tỉnh táo, chỉ cần nhắm mắt là thấy thi thể chất đống, đại ca run rẩy bò đến bên Trạch Dương thể đầy máu còn cắm đầy tên độc. Hơi thở mỏng manh của đệ ấy bị bị gió cuốn mất, chỉ còn tiếng gào thét khản đặc của đại ca vang trên nền trời đầy sấm mà thôi, thiếu niên trẻ tuổi hồn nhiên cứ thế rời khỏi cõi đời này đi về bóng tối lặng thinh. Máu tươi nhầy nhụa thấm đẫm thân xác hắn, hắn đi từ cõi chết bò lên còn gì mà khiến hắn sợ hãi nữa, sau một hồi chấn tỉnh Lục Khuynh Tâm lấy lại vẻ thản nhiên: "Y thật không có võ công?"

Nhuận Thành kiên định lắc đầu: " Đệ đã bắt mạch rất kỹ, không có võ công. Đệ không nghĩ Hồng Thiếu Hoài lại giữ một người không có võ công ở bên cạnh, chúng ta cẩn thận điều tra lại không để mạng người chết oan được."

Lục Khuynh Tâm lẩm bẩm với chính mình: "Trạch Dương đệ ấy cũng vô tội, không phải cũng chết oan sao?" Người hắn run lên khi đó thân thể đệ ấy đầy tên độc như biến thành một con nhím, đệ ấy vốn nhỏ tuổi nhát gan, sinh thời vô cùng sợ đau.

Ngày hôm sau Thanh Hồn mơ mơ màng màng nghe tiếng chim hót bên ngoài mà tỉnh dậy, mở cửa sổ nhìn ra thấy dưới hoa viên Nhuận Thành đang tưới một chậu cây thuốc độc, loại cây này không phải muốn trồng là được, trồng đã khó, khiến cây ra lá lúc này càng khó hơn đúng là một thiếu niên ôn hòa kiên nhẫn.

Thanh Hồn rửa mặt xong thong dong đi xuống lầu, Nhuận Thành nhìn thấy đầu tiên cười ngọt nhạt: "Thanh công tử chuyện hôm qua..."

Thanh Hồn phất tay: "Không cần nói ta biết rồi."

Nhuận Thành hơi khựng lại rồi cười: "Công tử biết cái gì?"

"Hôm qua ta còn chưa nói xong, ngoài việc chào hỏi như "nghe danh đã lâu" họ còn muốn gϊếŧ ta nữa… nhân tài không có đất dụng võ đã khổ, nhân tài nổi danh bị người ta ganh ghét càng khổ hơn."

Nhuận Thành ỉm đi một lát rồi nói: "Công tử thật khéo đùa, nhị ca ta tính hơi nóng nảy nhìn thấy công tử giống một người quen nhất thời muốn đọ kiếm thi tài không hề có ý xấu, không ngờ..."

Khẽ ho một tiếng đầy hổ thẹn, Thanh Hồn trở mặt cười ha ha ngay huênh hoang: "Mặc dù thân thủ ta phi phàm nhưng sư phụ đã căn dặn không nên tiết lộ, không thể đã thương người khác... aaa ta lỡ tiết lộ rồi."

Ra vẻ biết điều Nhuận Thành nói: "Ta sẽ không nói lung tung."

Thanh Hồn ra vẻ rộng lượng gật gật hai cái không so đo chuyện cũ đi ăn sáng, Nhuận Thành nhìn theo bóng y mờ nhợt thở dài: "Thật giống! Mà cũng không giống."

Thanh Hồn ôm một hòm thuốc lớn, bên trong đồ vật lỉnh kỉnh mỗi lần bước đi đều phát ra tiếng động, gió lạnh thổi vào gương mặt ửng. Cơ thể y vốn suy nhược từ nhỏ đừng nói là gió lạnh thổi vù vù bên mặt thế này, cả quả khô rơi xa cũng khiến y giật mình. Hòm thuốc rất nặng bên trong không có gì quý giá "thảo dược" cũng là cỏ dại y hái bên đường.

Tuy nhiên vận may của y từ khi tỉnh lại đã lên một tầm cao mới, mọi thứ suôn sẻ, lừa được không ít người.

Khách điếm này xây vuông vức xếp tầng, bốn bề đều có phòng ở giữa có một hoa viên, người đứng tên là Chu Nhuận Thành, thừa biết tên thầy thuốc này xuất thân là thư sinh nghèo khó, cả khách điếm này cũng cũ kỹ mục nát, nhỏ hẹp khó đi. Lúc Thanh Hồn cặm cụi lôi hòm thuốc đi ra cửa, cảm thấy eo như bị ai rút mất thứ gì, cảm giác ấm nóng mơ hồ chợt đến chợt đi, y giật mình ngẩng đầu nhìn lên nơi ánh mắt nóng rực phát ra xuyên thấu linh hồn y xâu xé.

Bao nhiêu hận ý mới có thể tôi luyện ra ánh mắt này?

Y thầm nghĩ đến câu nói "vật đổi sao dời" người xưa gặp lại mọi chuyện đã không còn như trước.

Trong ta biết bao đau lòng?

Lục Khuynh Tâm rút được bên hông một nhành liễu, sờ thấy mới nhận ra không phải liễu thật mà là làm thủ công, thân liễu mềm mại như thật, lá liễu khẽ rũ bâng quơ trước gió mang theo phong vị phơi phới của gió tháng ba.

Trạch Dương cũng rất thích liễu.

Lục Khuynh Tâm thoáng cô đơn khẽ nhếch môi giá lạnh, chợt nhớ lại Lục đệ ngày xưa đã nói.

Đệ thích lắm sao, ta cứ thấy đệ tước nhành liễu giữ bên người?

Liễu đồng âm với lưu, giữ cành liễu bên người mong người thương có thể lưu lại lâu hơn.

Đệ ở nơi đó có cô đơn không? Ta đưa người đến ở cạnh đệ được không?

Thanh Hồn cau mày: "Ngại quá, thứ này không cho người khác mượn được." Hành động của y có chút chậm chạp nề nà hòm thuốc, giống như bị sét đánh Thanh Hồn giật mình phản ứng đầu tiên là lùi mấy bước, hơi thở đột ngột lả lướt bên vành tai thoáng đỏ ửng lên, Lục Khuynh Tâm giắt cành liễu lại bên hông y, hơi ấm mang đến cảm giác tê dại khó tả, lách người bỏ đi.

Y không khỏi lẩm bẩm: Cái quái gì thế này...

Đợi mọi người thức dậy Nhuận Thành đưa họ vào nhà xác quan sát thi thể, thiếu nữ xinh đẹp như sương mai thế này mà chết thảm, ngoài vết thương dễ nhìn thấy ở cổ ra, sau đó thì phát hiện sau lưng còn bị châm chi chít vết thương. Khi mổ bụng ra nhìn thấy máu ứ đọng, bên trong nội thương nghiêm trọng nói chính xác là dập nát hết.

Thành Kính một mực khẳng định: "Ta khẳng định lúc xuống uống trà thi thể không hề xuất hiện."

Bạch Diệp gật gù: "Lúc ta vào cũng không thấy."

Với việc xem thi thể Thanh Hồn không hề biết, có xem cũng như kẻ mù quờ quạng trong đêm thôi, tự mình đi quan sát cái cây treo cổ hôm qua: "Đêm khuya vắng vẻ thi thể đột nhiên xuất hiện, nghe rất có phong thái của ma quỷ, ta sẽ ghi chép lại để sau này truyền lại cho con cháu."

Xem xong thân cây Thanh Hồn vào lại nhà trọ uống trà ăn bánh hỏi thăm chưởng quầy mấy câu rồi rời đi, chưởng quầy gõ bàn tính tiền hồi lâu mới thấy mấy người Lục Khuynh Tâm đi ra còn nghe loáng thoáng Thiếu Hạo nói: "Người chết là Lưu Ngọc Trúc danh hoa nổi tiếng ở Sướиɠ Thiên Lâu. Tháng trước đã được một công tử giàu có chuộc khỏi thanh lâu, chuẩn bị thành thân. Bẵng đi một thời gian kiệu hoa còn chưa lên đã mất mạng rồi? Giờ trời vẫn còn sớm chúng ta đến nhà nạn nhân hỏi thăm người thân xem."

Thành Kính kình ngạc: "Cô ta còn người thân nữa à?" Nói rồi lại tự mình xấu hổ: "Vậy đến xem thôi."

Nhà của Lưu Ngọc Trúc cách quán trọ của họ không xa, sau cơn mưa đường đi có hơi ẩm ướt trơn trượt, vừa tới nơi đã nghe bên trong truyền ra tiếng nói.

"Đại thẩm không cần khách sáo ha ha ha..."

Nhuận Thành nghe ngữ điệu này khá quen, thấp giọng: "Xem ra Thanh Hồn đã đến trước một bước."

Bạch Diệp khoanh tay ghét bỏ: "Hành vi mờ ám, ta hận tối hôm qua không đâm sâu một chút."

Thành Kính không cho là đúng, khẽ nói: "Tên này hành động giữa minh thiên bạch nhật chứ có lén lút đâu? Nếu y thật sự là người bên cạnh Giang Khách đệ cũng muốn biết tên này có thể làm được gì?" Trận hôm đó nếu không phải... Thành Kính không khỏi sầu não day trán.

"Công tử đi đường xa vất vả uống ngụm trà rồi từ từ nói."

Lăng Như Kiền: "..." Không biết ai là chủ ai là khách nữa.

Trời đang chuyển lạnh sương giăng khắp nơi, đứng giữa một lòng núi hoang sơ vắng lặng, Thành Kính cúi đầu dùng khăn tay khẩy khẩy mấy hòn đất dưới chân: "Màu sắc rất giống với đất dưới đế giày Lưu Ngọc Trúc."

"Hơi mềm hơn thì phải."

Bạch Diệp cau mày: "Sao ngươi cũng ở đây? Ngươi đi theo bọn ta?" Tên Thanh Hồn này cảm giác tồn tại không cao, Bạch Diệp cứ thấy ngứa ngáy khắp người thì ra là do tên này lủi thủi đi theo.

Lăng Như Kiền ho khan, từ lúc đến đây đã thấy bầu không khí quái đản không rõ lí do, giờ thì có hiểu rõ đôi bên có xích mích: "Thanh Hồn là do người nhà Trúc Nhi mời tới."

Không quan tâm bọn họ nói gì Thanh Hồn xem xét đất dưới chân: "Đúng là mềm hơn rất nhiều."

"Đêm trời đổ mưa đất mềm hơn có gì lạ? Điều đáng nói ở đây là sao ngươi biết đất ở đây mềm hơn ở đế giày Lưu Ngọc Trúc? Ngươi đâu có đến xem thi thể." Thành Kính quét mắt tên này càng lúc càng đáng nghi.

Đuôi mắt Lục Khuynh Tâm khẽ liếc, cẩn thận thăm dò.

"Đêm qua có mưa sao ta không biết? À đúng rồi ta bị thương hôn mê làm sao mà biết ha ha ha vào thôi, vào thôi, lòng núi này thật là tối quá đi ha ha ha?"

Bạch Diệp thấy y cười đến sảng, nhỏ giọng căn dặn người bên cạnh: "Theo sát y cho ta hừ!"

"Thanh Hải tuổi tác không rõ ràng đã đành, xuất thân là đệ tử thần nào đó, ở ngọn núi nào đó cũng không ai biết, giang hồ gần đây rộ lên đồn đại y là thần tiên sống có thể cứu người chết sống lại, nếu vậy thì để y cứu Lưu Ngọc Trúc sống lại xem hung thủ thật sự là ai?"

Lục Khuynh Tâm duỗi tay nói: "Nhành liễu y giữ bên cạnh chất liệu rất giống hoa cát tường nằm trong cổ mộ Thư Hoán."

Chu Nhuận Thành dừng tay lại hoài nghi: "Ý huynh là y có thể liên quan với mộ chủ? Ngay từ đầu đệ đã thấy tên mộ chủ đó cổ quái bất thường rồi mà."

Chu Nhuận Thành là một người rất nhạy cảm, không nói thì thôi khi nói là trúng phốc.

Họ cứ vừa âm thầm trao đổi vừa bước vào lòng núi, nhà họ Lưu nói bên trong có một điện thờ phật, vì muốn con gái gặp điềm lành gả đi sớm sinh quý tử đã bảo cô ta đến đây thắp nhang. Thờ cúng thì cần gì phải che che giấu giấu bên trong thờ phật hay quỷ vẫn còn chưa biết. Nơi này được bao phủ giữa rừng rậm sương mờ, núi cao trăm trượng, thung lũng sâu không thấy đáy, mùa hè nắng gắt chiếu còn không lọt nói chi tiết trời u ám như hiện nay, lòng núi tối đen, trên tay mỗi người đều cầm một ngọn đuốc soi đường.

"Vị huynh đệ này cho ta xin tí lửa với." Lục Khuynh Tâm giật mình dựa sát lòng núi âm lãnh bởi hơi ấm truyền tới bên vai, suýt chút nữa đã tung một chưởng phủ đầu đối phương. Từ khi nào Thanh Hồn đã đến sát bên cạnh, vẻ mặt mọi người cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Hắn thầm toát mồ hôi vì sự lơ là cảnh giác của mình, nghiêng ngọn đuốc thắp lửa cho y trong lòng nghĩ: Hóa ra y nói mình thân thủ phi phàm không hẳn là nói điêu.

Sao hắn lại nghĩ y nói điêu chứ? Người này có thể là kẻ thù của hắn cơ mà.

Thuyền nhỏ đung đưa, liễu rũ xanh biếc, có một ngươi đi chiết cành liễu khiến hắn nhớ hoài không quên.

Giữa những năm tháng đó, hắn lộ rõ vẻ ngẩn ngơ, tâm hồn thì như đã bay đến phương xa, trong một buổi chiều mùa hạ đầy mưa. Dường như nhìn thấy góc áo xanh lướt qua ấm áp hiện lên, đó là những ngày mong mỏi hắn muốn nói cho mọi người biết bóng dáng kia là lục đệ hắn. Thì ra có thể đứng cạnh đệ ấy là một việc hạnh phúc và đáng kiêu ngạo chừng nào.

Thời gian đoạt đi tất cả thứ hắn có được chỉ là một mối hận khắc trong xương thôi.