Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh Của Tôi

Chương 77: Biến mất

Tác giả: Khương Chi Ngư

Editor: Thịt sườn nướng

Thẩm Nguyên Gia ở trên mạng đọc được tin tức gia đình Lý Tâm Di bị phá sản.

Có điều hiện tại chuyện này căn bản không gây ra bất kì ảnh hưởng gì cho cô, ngược lại nhờ có sự việc này mà việc kiện cáo lại càng dễ dàng hơn, đối phương chắc chắn không mời nổi luật sư giỏi.

Vài ngày sau đó, luật sư Đường mang theo một số tư liệu mới lại đây, "Thẩm tiểu thư, không phụ lòng chúng ta mong đợi, tìm được một đoạn video ngắn, vừa vặn là đoạn video ngay lúc đó."

Ngay lúc đó là chỉ sự kiện xảy ra nửa năm trước.

Thẩm Nguyên Gia ngay lập tức tỉnh táo tinh thần, "Thật vậy ư? Thật sự quay được sự việc lúc đó?"

Đường Phong mang máy tính ra, mở ra một thư mục, bên trong rõ ràng là một đoạn video, mà Thẩm Nguyên Gia nhận ra từ bìa mặt của video đó chính là studio mà cô quay chụp nửa năm trước.

Video dài nửa tiếng đồng hồ, bắt đầu từ lúc Thẩm Nguyên Gia đi hóa trang, nhân viên công tác sắp xếp đạo cụ ghi hình cho đến lúc Thẩm Nguyên Gia đoạt lấy chiếc điện thoại từ trong tay nữ sinh kia.

Bởi vì phải chụp nhiều bức ảnh, nên thời điểm người mẫu nam ở phía sau Thẩm Nguyên Gia duỗi tay ra đúng lúc bị camera quay lại và cả chuyện sau đó nữa, cũng đủ để thấy được rõ ràng động tác của anh ta.

"Đoạn video này văn phòng của tôi sẽ không công khai ra bên ngoài." Đường Phong nói, "Có cái này, xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều, Thẩm tiểu thư cô có thể không cần ra mặt."

Chính xác thì Thẩm Nguyên Gia không muốn tham dự, đến nhìn sắc mặt của những người đó.

Cô mở miệng nói lời cảm ơn: "Vậy làm phiền luật sư Đường rồi."

"Đó là trách nhiệm của tôi mà." Đường Phong đáp: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

***

Lý Tâm Di cùng mẹ Lý thuê một căn hộ nhỏ, là một tầng hầm ở nội thành.

Tuy rằng là một tầng hầm không nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, cũng tiêu tốn không ít tiền, Lý Tâm Di phải cắn răng bán đi đồ đạc trong chung cư mới có thể dọn đến ở.

Còn lại giày dép và quần áo, cô cũng nhịn đau bán đi hết.

Mẹ Lý tính tình yếu đuối, luôn luôn nghe theo lời của người khác, chồng mình ôm tiền chạy mất, bà chỉ còn biết nghe theo lời của con gái, chẳng qua là vẫn hay than ngắn thở dài.

Vào lúc sáng sớm tinh mơ, Lý Tâm Di đều ngủ không ngon giấc: "Tâm Di, con không đi ra ngoài... tìm việc sao? Bây giờ mà không dậy là sẽ muộn đó."

Lý Tâm Di tức giận nói: "Vậy tại sao mẹ không đi tìm việc làm đi?"

Hiện tại ba dượng chạy mất, có lẽ về sau bọn họ chỉ có thể sống tại nơi như vậy, đến nỗi tiền thuê nhà cùng tiền điện nước cũng trở thành một vấn đề lớn.

Đột nhiên có người gõ cửa.

Lý Tâm Di từ trong phòng đi ra mở cửa, nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh, sau đó ký nhận một phần văn kiện hình như là một bìa hồ sơ, cô đóng cửa lại hỏi: "Mẹ, cái này là của mẹ sao?"

Mẹ Lý đáp: "Không phải."

Trong lòng Lý Tâm Di nảy sinh nghi hoặc, mở bìa hồ sơ ra, bên trong rớt ra một tờ giấy, đến khi cô đọc nội dung trong đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Là cái gì vậy?" Mẹ Lý bước tới hỏi.

Bà đi học chỉ được vài năm, nhưng chữ trên mặt giấy vẫn có thể đọc được, mấy chữ giấy triệu tập của tòa án tương đối rõ ràng.

Thẩm Nguyên Gia cô ta vậy mà thật sự gửi giấy triệu tập của tòa án cho cô!

***

Giấy triệu tập của tòa án được gửi đi không bao lâu, Triệu Thu Lộ liền chột dạ xóa bỏ bài đăng trước kia trên weibo.

Có điều như vậy cũng không che giấu được sự việc, Đường Phong đã lấy được video buổi chụp hình, bên trong còn có ghi âm làm chứng.

Những tài khoản trên mạng đó không phải là lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy, nhưng phần lớn các trường hợp đều là tin tức từ luật sư, ai mà ngờ tới được lần này thế nhưng lại là giấy triệu tập của tòa án chứ.

Cái này so với tin của luật sư nghiêm trọng hơn nhiều.

Trong lúc nhất thời, Weibo náo nhiệt hẳn lên.

Thẩm Nguyên Gia đem chuyện này giao cho Đường Phong toàn quyền xử lý, mỗi ngày Đường Phong sẽ đem tiến triển của sự việc báo cáo lại cho cô, thậm chí bao gồm những việc làm vô ích của các bị cáo.

Tất cả những chuyện này đều nằm trong sự dự đoán của bọn họ.

Thẩm Nguyên Gia vẫn muốn tiếp tục tham gia khóa học, chỉ là sau một tuần khi cô quay trở lại phát hiện có chỗ không thích hợp, bầu không khí trong phòng học dường như không đúng lắm.

Mà cô cùng những người mẫu đó không có quen biết, cho nên cũng không muốn đi hỏi.

Chỉ là Thẩm Nguyên Gia đem chuyện này suy nghĩ quá đơn giản, bởi vì hầu như toàn bộ mọi người trong lớp đều thất thần, thậm chí còn không ít lần phạm lỗi.

Giáo viên cũng thực bất đắc dĩ nói, "Tôi biết mọi người đều lo lắng, nhưng như vậy cũng không làm được gì, đã báo án rồi, cảnh sát sẽ sớm tìm ra Chu Lộ thôi."

Chu Lộ mất tích?

Thẩm Nguyên Gia không nghĩ tới chuyện này.

Giáo viên cũng nhận ra mọi người đang không có tâm tư để mà học, nên nhanh chóng kết thúc buổi học hôm nay, giáo viên vừa rời khỏi lớp, mọi người liền tụm năm tụm ba xôn xao thảo luận.

"Hình như là đột nhiên mất tích, cũng không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa."

"Cô nói xem có khi nào Chu Lộ là bị bắt cóc hay không? Dù sao cũng là người mẫu nổi tiếng, chắc chắc là có rất nhiều tiền."

"......"

Mỗi người thảo luận một ý khác nhau, Thẩm Nguyên Gia cũng từ đó mà đại khái đoán ra được tình huống hiện tại.

Chu Lộ mất tích, mà còn là mất tích một cách bí ẩn.

Nhưng như vậy cũng rất bình thường, Chu Lộ cơ bản còn chưa có nói chuyện cùng với những người này, nếu như mọi người biết chị ấy mất tích như thế nào mới gọi là kỳ quái.

Thẩm Nguyên Gia thay quần áo xong liền rời khỏi phòng học trước.

Lưu Lị đã chờ ở bên ngoài từ sớm, cùng cô đi song song về phía trước, "Gần đây có một đại ngôn đến tìm em, là trà sữa, giá cả cũng không tệ lắm, nhưng bên họ nhất quyết muốn em đồng ý mới được."

"Trà sữa? Trà sữa trong nước không phải đều đã có đại ngôn hết rồi sao, hiện tại em đi tìm náo nhiệt làm gì."

"Không phải là hai nhãn hiệu nổi tiếng hiện nay, là một nhãn hiệu hoàn toàn mới."

Thẩm Nguyên Gia nghĩ tới mức độ cạnh tranh kịch liệt hiện nay của hai thương hiệu trà sữa kia, bây giờ đột nhiên một nhãn hiệu mới muốn xuất hiện sợ là vô cùng không dễ dàng.

Lưu Lị tiếp tục bổ sung: "Đối phương đưa ra giá một trăm vạn, xem ra là đã cao lắm rồi, lấy địa vị của em hiện tại đã là tốt lắm rồi."

Thẩm Nguyên Gia ngẫm nghĩ.

Nếu Lưu Lị nói với cô chuyện này, có nghĩa là phía bên kia thực sự có ý tốt với cô, bởi vì cái đại ngôn này rất đơn giản.

Chỉ sợ là do hào quang của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm, nếu không thì hiện tại phí đại ngôn của cô cũng không đạt tới một trăm vạn nổi ấy chứ.

Thẩm Nguyên Gia nói: "Vậy trước nhờ bọn họ gửi sang đây một thùng để em nếm thử xem sao."

"Đã liên lạc, rất nhanh sẽ mang đến."

Lưu Lị nói rất nhanh quả thực đúng là vô cùng nhanh, lúc vừa chạng vạng đã có người gõ cửa nhà của Thẩm Nguyên Gia, lại còn mang theo hai thùng trà sữa.

Đối phương rất có lễ phép nói: "Cái này là bên chúng tôi tặng cho Thẩm tiểu thư dùng thử miễn phí."

Thẩm Nguyên Gia nhờ bọn họ đặt ở chỗ cửa ra vào dùm mình, đột nhiên nhận được số lượng trà sữa lớn như vậy, cô có chút không quen.

Đối phương liền nhanh chóng rời đi.

Thẩm Nguyên Gia mở cả hai thùng ra, một thùng là vị cơ bản, thùng còn lại gồm các hương vị khác nhau, cô tiện tay cầm lấy một ly uống thử.

Trà sữa này uống khá ngon, nhưng cũng không biết uống lâu rồi sẽ có cảm giác gì nữa.

Ngày hôm sau, Thẩm Nguyên Gia đến công ty.

Việc Chu Lộ mất tích hiển nhiên càng ngày càng bị lan rộng, đến cả một ít thực tập sinh cũng biết được, ai nấy cũng có chút lo sợ việc tương tự sẽ phát sinh trên người mình.

Thẩm Nguyên Gia đi đến văn phòng của Lưu Lị, "Chị Lị, vẫn không tìm thấy chị Chu Lộ sao?"

Lưu Lị nghe vậy, thở dài nói, "Đúng vậy, hôm trước đã không thấy tăm hơi, ngày hơm qua còn chưa tới 24 giờ, hôm nay vừa mới lập án xong."

Sở dĩ nói đúng là không tìm được là do người đại diện của Chu Lộ nói.

Bởi vì Chu Lộ chưa bao giờ tắt máy di động cả, hơn nữa nếu lần thứ nhất gọi không được thì lần thứ hai cô ấy nhất định sẽ bắt máy.

Nhưng sau khi người đại diện của Chu Lộ rời khỏi công ty, đột nhiên nhớ ra còn một việc đã quên nói với cô ấy, kết quả gọi bao nhiêu lần cũng không liên lạc được.

Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ, đã gọi cả trăm cuộc rồi.

Đã liên lạc với người nhà và bạn bè của Chu Lộ nhưng không ai biết được tung tích của cô ấy, giống như cô ấy đột nhiên biến mất khỏi thế gian này vậy.

Lưu Lị dặn dò Thẩm Nguyên Gia: "Từ giờ em đi đường nhớ cẩn thận một chút."

Những lời này từ lúc Thẩm Nguyên Gia đến Hoa Nghệ tới bây giờ đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là cái thái độ này, nhưng không thể không nói, loại quan tâm này làm cho cô cảm thấy thật ấm lòng.

Thẩm Nguyên Gia nghe theo: "Cảm ơn chị Lị, em sẽ chú ý."

Một tuần trước, hai người còn mới nói chuyện với nhau.

Ấn tượng của Thẩm Nguyên Gia đối với Chu lộ khá tốt, tuy rằng thoạt nhìn cô ấy có vẻ lười nhác, nhưng cách đối nhân xử thế khá tốt, tính cách cũng không tồi.

Có lẽ Weibo có thể biết được chút ít gì đó.

Dù sao hiện tại có chức năng lặng lẽ theo dõi, cho dù cô có chú ý mấy trăm lần cũng không ai phát hiện.

Từ lần trước nhấn theo dõi rồi phát sinh một loạt các sự việc, Thẩm Nguyên Gia liền theo dõi Trương Văn Thao, Lý Mộng Nhiễm,... cuối cùng thì danh sách theo dõi của cô cũng tăng lên vài người.

Tìm thấy Weibo của Chu Lộ, số lượng người theo dõi khá nhiều.

Thẩm Nguyên Gia nhấn lặng lẽ theo dõi cô ấy, rất nhanh trên màn hình liền xuất hiện di ảnh cùng thời gian tử vong.

Họ và tên: Chu Lộ

Ngày sinh: 26/09/1991

Ngày mất: 21/05/2018

Vậy mà lại là vài ngày nữa?

Nhìn vào bức di ảnh thật lâu, Thẩm Nguyên Gia có chỗ không rõ, không nghĩ tới Chu Lộ lại qua đời lúc tuổi còn trẻ như vậy.

Di ảnh của Chu Lộ là bộ dáng trẻ trung xinh đẹp hiện tại, màu sắc trắng đen có vẻ càng làm cho cô ấy thêm hoàn mỹ, ngũ quan hài hòa thanh nhã.

Nhưng khác với những lần trước, lần này lịch biểu chỉ có năm ngày, hai ngày còn lại hiển thị màu xám, tình huống như vậy Thẩm Nguyên Gia vừa nhìn lập tức liền hiểu.

Khẳng định là ngày thứ sáu Chu Lộ đã chết, cho nên không hiển thị được gì nữa.

Tổng cộng có năm ngày, Thẩm Nguyên Gia kéo xem từng cái một.

Bốn ngày đầu tiên, Chu Lộ đều ở trong cùng một căn phòng, diện tích căn phòng không lớn, hơn nữa đồ đạc trong phòng được sắp xếp rất lộn xộn, trên mặt dất còn có không ít rác.

Bức màn bị đóng kín, nhưng vẫn có một chút ánh sáng lọt vào trong phòng.

Sắc mặt Chu Lộ không được tốt cho lắm, biểu tình có phần lạnh lùng hơn.

Có điều, nếu ai bị nhốt ở một chỗ như thế, ánh sáng quá kém lại còn bị trói, bản thân cũng sẽ không thể nào chấp nhận nổi.

Tính tình của Chu Lộ lại khó nhịn, chắc chắn sẽ không chịu nổi chính mình một chút tự do cũng không có.

Ngày thứ năm hình ảnh hiển thị vẫn là căn phòng đó.

Trên người Chu Lộ bị dây trói chật, hai mắt cô nhắm tịt.

Phía dưới bức ảnh có dòng chữ:

[Chu Lộ bị dây điện quấn quanh, cuối cùng mất đi hô hấp, hít thở không thông mà chết.]

Thẩm Nguyên Gia bị hình ảnh này làm chấn động một chút.

Cô tiếp tục lướt xuống phía dưới, kéo tới video hiện trường tử vong.

Video vẫn như cũ dài một phút đồng hồ, Thẩm Nguyên Gia chuẩn bị tâm lý thật tốt sau đó ấn phát video.

Địa điểm chính là căn phòng kia, Chu Lộ nằm ở trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, bất quá vài giây sau đó cô ấy bỗng dưng ngồi dậy.

Theo động tác này, trong video truyền đến âm thanh mở cửa.

Rất nhanh sau đó, trong phạm vi của video xuất hiện một đôi chân, nhưng vì khung hình có hạn, đối phương lại đang đứng cho nên chỉ có thể quay được nửa người dưới.

Tay chân của Chu Lộ đều đang bị trói, chỉ có thể trừng mắt nhìn người nọ.

Người đó mặc một chiếc quần rộng thùng thình, phía trên lộ ra một đoạn áo, có thể nhìn ra được là vô cùng béo, thậm chí béo đến nỗi có thể đoán ra được đây là một người đàn ông.

Người đàn ông duỗi tay đem sợi dây thừng quấn lên người Chu Lộ càng lúc càng nhanh, quấn tới chỗ cánh tay, sợi dây siết chặt tạo ra một ít vệt đỏ.

Miệng Chu Lộ bị băng dán chặt, không kêu lên được bất cứ âm thanh gì.

Thời gian trong video đã trôi qua nửa phút, Thẩm Nguyên Gia liền cho rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục như vậy thì đột nhiên, người đàn ông lấy ra một vật nhìn giống như sợi dây điện.

Hắn trực tiếp đem cánh tay và cổ của Chu Lộ quấn lại, hơn mười giây sau đó, toàn thân Chu Lộ đều bị quấn chặt.

Từ video có thể thấy rõ ràng Chu Lộ bị quấn đến đè ép da thịt.

Cuối cùng sợi dây quấn quanh về tới trên cổ Chu Lộ, siết chặt một cách gắt gao, lại còn ra sức kéo ra phía bên ngoài, sắc mặt Chu Lộ dần đỏ lên, không thở nổi.

Chiếc cổ mảnh khảnh bị kéo đến nỗi như muốn rơi ra, thoạt nhìn làm cho người ta sởn tóc gáy.

Vốn dĩ miệng cô ấy đã bị dán chặt, lại còn bị trói như thế, thở được đã vô cùng khó khăn, kết quả lại còn bị kéo như vậy.

Cuối cùng, Chu Lộ không còn phản ứng.