Fan của ảnh đế và thiên hậu mà hợp sức thì cái gì cũng không thể so bì.
Rất nhiều fans dựa theo bài theo dõi mà bấm vào xem weibo của Thẩm Nguyên Gia, lướt lướt một hồi thì thấy được đoạn quảng cáo của rượu vang đỏ.
Không ít người đã từng xem, lúc đó còn tấm tắc khen ngợi giá trị nhan sắc của người mẫu, không ngờ người trong quảng cáo và người gần đây đang hot lại là một.
Fan đương nhiên nhiều hơn những người ăn dưa nên bọn họ chưa tìm hiểu đã bấm tho dõi.
Người ta xinh đẹp như vậy, chính thần tượng mình cũng nói người ta tốt thì khẳng định là tốt.
Xét cho cùng thì trong cái giới này, chia sẻ lại bài viết của người không liên quan cũng không dễ dàng gì, đâu biết được người ta tốt hay xấu, nhưng nếu đã đăng lại thì chứng tỏ phải tin tưởng họ lắm.
Nhưng càng ngày càng có nhiều người tò mò rốt cuộc Thẩm Nguyên Gia là một người như thế nào mà có thể khiến cả Lý Mộng Nhiễm và Trương Văn Thao đồng thời chia sẻ bài đăng của mình.
Không chỉ số lượng người theo dõi weibo của Thẩm Nguyên Gia mà ngay cả bình luận ùn ùn tăng lên gần năm mươi, sáu mươi ngàn, lượt chia sẻ cũng lũ lượt tăng mạnh.
Tốc độ này có thể sánh ngang với nghệ sỹ luôn rồi.
Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm con số đó, có chút nói không nên lời.
Dạo trước lúc Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm mời cô ăn cơm, ba người họ cũng không có chủ đề gì để nói, họ có đưa cho cô một cái phong bì và bị cô từ chối.
Nhưng sự hỗ trợ hiện tại lại đến rất đúng lúc.
Thẩm Nguyên Gia có phương thức liên lạc với bọn họ, tuy rằng hai người họ cho cô số điện thoại nói là để tiện liên hệ nhưng trước đây cô chưa từng gọi cho bọn họ.
Còn bây giờ đương nhiên phải nói lời cảm ơn.
Thẩm Nguyên Gia gọi điện cho Lý Mộng Nhiễm, đối phương bắt máy rất nhanh, nghe được lời cảm ơn của cô thì mỉm cười, "So với chuyện em từng giúp tụi chị thì chuyện này không đáng tính, chỉ bấm chia sẻ mà thôi, trong đó thể nào cũng sẽ có những bình luận xấu, em đừng để bụng."
"Ừm, em biết rồi."
"Đúng rồi, chị nghe nói em muốn mời luật sư, chị có biết một người, gửi số của người đó cho em nhé?" Lý Mộng Nhiễm đột nhiên nhớ tới.
Thẩm Nguyên Gia nói: "Không cần đâu chị Nhiễm, gần đây chị bận. Mấy hôm trước người đại diện của em đã liên hệ với một luật sư, hiện tại đang thảo luận những chuyện liên quan."
Còn hơn hai tháng nữa là đến ngày dự sinh của Lý Mộng Nhiễm, cô không muốn làm phiền cô ấy.
"Được, vậy có gì cần giúp có thể gọi chị."
"Cảm ơn chị Nhiễm."
(Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên s1apihd.com alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)
...
Từ tiệm cà phê trở về, Lý Tâm Di căn bản không để lời nói của Thẩm Nguyên Gia ở trong lòng.
Hiện giờ mỗi ngày của cô ta trôi qua rất an nhàn, người chồng mà mẹ cô ta kiếm được là chủ công ty vật liệu xây dựng, có chi nhánh khắp cả nước.
Lý Tâm Di không cần lo lắng gì cả, chỉ cần tiêu tiền là được.
Sau khi về tới chung cư của mình, Lý Tâm Di lập tức tìm đề tài để gọi thủy quân, dù sao thì mấy chuyện này là bình thường ở trên mạng mà.
Chẳng qua đến lúc chuẩn bị chôt đơn thì đối phương đột nhiên mở miệng: "Thưa cô, cô có chắc muốn chốt đơn chuyện này sao?"
Lý Tâm Di nhíu mày, "Đương nhiên rồi."
Đối phương lập tức trả lời: "Thưa cô, chắc cô vẫn chưa rõ tình huống bây giờ lắm, hiện tại muốn bàn về chủ đề này thì phí sẽ tăng thêm 10%."
Tuy rằng 10% chỉ có thêm một hai ngàn nhưng Lý Tâm Di muốn biết vì lý do gì, "Tại sao đột nhiên lại tăng lên?"
"Thưa cô, ảnh đế Trương Văn Thao và thiên hậu Lý Mộng Nhiễm đều đã chia sẻ bài viết của Thẩm Nguyên Gia, cho nên nếu chiến đề tài này thì sẽ có khá nhiều tổn thất, hy vọng cô có thể hiểu."
Nhận được đáp án này, Lý Tâm Di cũng lắp bắp kinh hãi.
Cô lập tức lên weibo, quảng nhiên nhìn thấy hot search có tên Thẩm Nguyên Gia, bấm vào chính là nội dung bài chia sẻ của hai người họ, bình luận cũng quá một trăm mấy ngàn.
Có hàng trăm nghìn người đã bình luận vào post của hai người.
Thể loại này cũng lợi hại quá.
Cô bấm vào xem weibo của Thẩm Nguyên Gia, liếc mắt một cái đã thấy hiển thị người theo dõi lên đến hai mươi ngàn, tức giận trừng lớn con mắt.
Mới có mấy giờ không gặp, tốc độ này cũng đáng sợ thật.
Lý Tâm Di trở về khung tin nhắn, cắn răng: "Chốt đơn. Các người mau chóng chuẩn bị đi, tôi muốn nhìn thấy kết quả vào ngày mai."
Đối phương nhanh chóng sửa lại phí dụng, cô lựa chọn chốt đơn.
Fans nhiều như thế nào cô ta không biết, chỉ cần có một lịch sử bôi đen thì như là sẹo ở trên da, đến lúc đó sẽ có người chà tới chà lui, mãi không tiêu trừ.
Lý Tâm Di mãn nhãn đóng máy tính.
...
Buổi tối đó, weibo đã xuất hiện tin tức liên quan.
Dư âm của Lý Mộng Nhiễm và Trương Văn Thao vẫn còn đó, nhìn thấy tin tức này, ai nấy đều ngây người, nhất thời không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Tin tưởng thần tượng của mình, nhưng cái video này chắc chắn không phải giả.
Nhưng tin tưởng video này thì khác gì không tin thần tượng của mình.
Cho nên các tài khoản có sức ảnh hưởng và fans bắt đầu khắc khẩu, một phía cho rằng phải xem thái độ của Thẩm Nguyên Gia ra sao, một phía lại nghĩ đây chính là sự thật, video cũng đã có rồi.
Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy chuyện này cũng có chút ngoài ý muốn.
Lý Tâm Di không biết cô đã ghi âm, Triệu Thu Lộ cũng cảm thấy cô nói ra câu đó chỉ để uy hϊếp mà thôi, căn bản không để trong lòng.
Hai người trước sau như một.
Một khi đã như vậy thì đừng trách cô không khách khí.
Chuyện này thật ra cũng không phiền phức, mấy ngày sau, luật sư đưa cho cô một bộ tài liệu liên quan, chuẩn bị trình lên tòa án quận Giang Hải.
Luật sư của cô tên là Đường Phong, hiệu suất làm việc cực cao.
Chứng cứ chủ yếu chính là bản ghi âm của cô và video theo dõi trong tiệm cà phê, có những thứ này thì Đường Phong mới có thể nắm chắc.
Thẩm Nguyên Gia hỏi: "Luật sư Đường, nếu tôi muốn kiện bị người khác quấy rối thì cần chuẩn bị những gì?"
Luật sư Đường sửng sốt, không ngờ chuyện đến mức này, anh trả lời: "Thiết yếu nhất vẫn là chứng cứ, nếu không có thì khả năng thắng rất thấp."
Lời này là thật.
Thẩm Nguyên Gia khẽ nhíu mày.
Cô đương nhiên không có chứng cứ chứng minh người mẫu nam kia sàm sỡ cô, lúc đó không chụp được, hơn nữa bây giờ đã nửa năm trôi qua, phỏng chừng đã muộn.
Đường Phong đặt tài liệu trước mặt cô, "Đây là danh sách kiện cáo, cô nhìn xem có muốn thêm hay sửa gì không?"
Thẩm Nguyên Gia nhận lấy, thế mà lại dài tận hai trang.
Đầu tiên chính là "Hôm nay ma ma vẫn chưa được ghim kim" của Triệu Thu Lộ, thứ hai chính là Lý Tâm Di.
Còn lại là các tài khoản blogger.
Đường Phong cũng nói thật: "Cô Thẩm, vụ này chỉ e là không đòi được bao nhiêu tiền bồi thường, cô phải chuẩn bị tâm lý."
Thẩm Nguyên Gia: "Vốn dĩ tôi cũng không muốn nhận tiền bồi thường của bọn họ.
Cô chỉ muốn để bọn họ nếu thử hậu quả, còn bồi thường gì đó có hay không không quan trọng.
"Còn nữa, nội dung trong video có phải là thật không?" Đường Phong hỏi, "Nếu là thật thì e rằng luật sư của đối phương sẽ bắt thóp."
Thẩm Nguyên Gia chần chừ, "Video là thật, nhưng nó không quay được hình ảnh khác nữa, lúc đó tôi bị người mẫu nam đó quấy rối nên mới đẩy hắn ra."
Đường Phong cũng đoán được đáp án, "Một khi đã như vậy thì tôi cảm thấy vẫn nên thu thập thêm chứng cứ, miễn cho đối phương lấy đó mà đạp chúng ta xuống."
Thẩm Nguyên Gia hỏi: "Chuyện đã qua nửa năm rồi còn có thể tra được sao?"
"Chỉ cần chỗ đó có camera theo dõi, không tự mình bỏ đi thì có thể lấy được, nếu không được thì có thể mời tòa án hoặc cảnh sát nhập cuộc." Đường Phong bảo cô yên tâm, "Chỉ cần có chứng cứ thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản."
Quả nhiên là đại luật sư, nói mấy câu đã khiến cô bớt lo hơn.
Thẩm Nguyên Gia nhẹ nhàng cười, "Vậy làm phiền luật sư Đường."
Đường Phong cười,
"Nhân tiện thì," Thẩm Nguyên Gia nhấp một ngụm trà, "Nếu tìm được chứng cứ thì thêm tên người mẫu nam kia vào danh sách kiện đi. Hắn cũng chia sẻ weibo."
Luật sư Đường đáp: "Được."
///
Ngày 12 tháng 5, Lý Tâm Di sống ở ngoài lâu chưa về nhà, thấy chuyện trên weibo đi theo chiều hướng cô ta muốn thì hài lòng chuẩn bị về nhà lớn.
Trước đó cô ta gọi điện cho bà Lý: "Mẹ, con sắp về nhà, mẹ dặn dì giúp việc nấu mấy món con thích nhé."
"A... được... được." Giọng nói đối diện có chút chần chừ.
Lý Tâm Di cũng chẳng để ý, tính cách mẹ cô mềm yếu nhưng lại xinh đẹp, vì thế mà cha dượng mới mê mẹ của cô.
Nửa tiếng sau, Lý Tâm Di về tới nhà.
Biệt thự có chút im ắng nhưng cô ta vẫn chưa phát hiện điều dị thường, lập tức vào nhà, cho đến khi nhìn thấy phòng khách thì cả người đứng hình.
Cô ta la lên một tiếng, "Mẹ, đồ trong phòng khách đâu hết rồi?"
Sô pha, bàn trà, còn có những bình hoa cổ đắt tiền không thấy đâu nữa. Tất cả trống rỗng.
Mẹ Lý từ trên lầu đi xuống, sắc mặt tái nhợt nói: "Tâm Di, chỉ là bán hết rồi."
"Bán?" Lý Tâm Di bắt được từ này, chất vấn: "Tại sao lại bán? Nhà chúng ta đâu có thiếu tiền, phải nhanh mua lại cái mới mới được, nhìn xấu quá."
"...Chính là không có tiền..."
Lý Tâm Di nghi ngờ nhìn lên, lúc này mới để ý quần áo trên người mẹ không còn là hàng hiệu đắt tiền nữa mà là đồ bình thường, khiến cả người già đi thêm mười mấy tuổi.
Cô ta phát ngốc, vội vàng chạy lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra.
Mở cửa tủ quần áo, bên trong trống rỗng, hàng hiệu và túi xách, giày dép của cô đều đã biến mất.
Ngay cả đồ trang điểm cũng thế.
Phòng này tổng cộng có ba tủ quần áo, trước kia đều treo đến chật ních, tổng giá trị phải lên tới mấy triệu, còn có giày và túi xách bản giới hạn.
Lý Tâm Di hít sâu một hơi, quay đầu nhìn biểu cảm của mẹ mình, nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của bà: "Tâm Di...cái chung cư kia của con cũng bán rồi."
Nghe thấy mấy lời này, Lý Tâm Di thiếu điều muốn lên cơn suyễn.
Cái căn chung cư đó là quà mừng tốt nghiệp của cô ta, cũng là thứ mà cô ta muốn, lúc đó cha dượng đồng ý. Đế Đô tấc đất tấc vàng, chung cư giá nào cũng có.
Thế mà cũng bị bán rồi sao?
Cô đang muốn chất vấn thì lại nghe thấy tiếng xe truyền qua cửa sổ, một đống người lạ mặt đi vào, Lý Tâm Di cảm giác có chuyện không hay.
Đợi đến lúc cô đi xuống dưới rồi thì phát hiện giác quan của mình không sai.
Trong tay của những người này là giấy niêm phong, cô thường hay thấy nó trên TV, giờ khắc này lại xuất hiện trước mặt cô.
"Mời hai vị rời đi cho." Nhân viên công tác nói.
Lý Tâm Di vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cô ta tránh ra một bên.
Mười mấy nhân viên công tác lục tục đi vào trong biệt thự, dùng vải màu trắng đậy hết đồ trong nhà, sau đó dán giấy niêm phong.
Chưa đến nửa tiếng, toàn bộ biệt thự giống như biến thành linh đường.
Sắc mặt Lý Tâm Di cực kỳ khó coi, túm chặt tay của mẹ mình, "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con chỉ mới không về có mấy cái cuối tuần thôi mà sao cái gì cũng mất hết vậy?"
Sao cô không biết gì cả.
Nửa tiếng trước cô còn đang ăn chơi đàng điếm, vung mấy chục ngàn ra ngoài cửa sổ, thế mà bây giờ quần áo đồ đạc trong nhà đều bị đem đi bán hết.
Mẹ Lý nhéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Ba của con bị người ta lừa ôm tiền bỏ trốn, nhà cửa phải đem đi thuế chấp ngân hàng, còn bị đem đi đấu giá..."
Một lát sau, bà bổ sung thêm: "Tâm Di, bây giờ chúng ta một cắc cũng không còn, biết ở đâu bây giờ... Mẹ phải làm sao đây? Con còn tiền không?"
Mỗi câu chữ đều như nhát dao cứa vào lòng Lý Tâm Di.
Cô không khỏi nhớ lại lời Thẩm Nguyên Gia nói.
Hiện tại cô còn có thể mời nổi luật sư sao...
*
Bà Lã có lời muốn nói: Vậy là phần của toi đã xong rồi, từ chương 77 đến hết các cô chịu khó lội sang nhà @thitsuonnuong để đọc tiếp nhé. Chúc các cô đọc truyện vui vẻ và cảm ơn các cô đã ủng hộ truyện edit nhe.
Thân ái :>.
Tái bút,
Giang Bạn cúi đầu, tiếp tục hỏi: "Nguyên Gia, muốn hỏi em một con đường, không biết em có biết không?"
"Đường gì cơ? Chắc em không rành đâu." Thẩm Nguyên Gia vẫn cúi đầu nghịch di động, "Đế Đô lớn như vậy, không phải đường nào em cũng biết."
Giang Bạn nhíu mày, quyết định dùng hết sức nói câu đó ra: "...Đường dẫn tới trái tim em."
*
#01052021