Em Gái À! Anh Nhịn Đủ Rồi Đó!

Chương 24

Chương 24: H hụt(1)
Cậu nở nụ cười chua xót. Thì ra cuối cùng kết luận lại thì Nhi cũng chỉ coi cậu là một người anh trai, không hơn không kém. Cậu nên làm gì đây? Bỏ lại tình yêu sai trái hay tiếp tục mà giữ một mình? Đứng sau lưng nhìn nó yêu người khác hay chính bản thân mình giành lấy?... Dù cho có bao nhiêu câu hỏi đi nữa thì cũng đều sẽ vô dụng trước ai từ"" Anh trai"" Đau lòng nhỉ!

Nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của nó, cậu dứt khoát nói"" Anh chỉ là anh trai của em thôi sao?""

""Ý anh là sao ạ?"" Nó ngẩn người, hôm nay nó cảm giác anh hai có điều gì đó rất lạ nhưng không thể biết là ở chỗ nào.

Thấy Nhi Nhi có vẻ không hiểu ý của mình thì cậu càng thêm tuyệt vọng. Phải rồi nhỉ, chuyện này thì cần phải hỏi nữa sao. Tại sao dù biết trước kết quả nhưng cậu vẫn cố chấp. Tại sao mà nó lại lại cho cậu hy vọng rồi tự nhiên mà phủi đi tất cả. Em thật ác đó Nhi!

""Không có gì, đừng để ý đến. Hôm nay cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ trước đi, tí anh sẽ lên"" Cậu cười xoa đầu nó nhưng sâu trong lòng thì trái tim đang từng mảnh từng mảnh vỡ tan. Rồi nhanh chóng đi lên thư phòng. Nhìn theo bước chân của Thiên, nó cũng đau lòng nhưng cũng ngoan ngoãn về phòng ngủ.

Vừa vào thư phòng Thiên mới được thả lỏng. Quả thật khi ở gần nó cậu càng ngày càng không kiềm chế được bản tính thật sự được nữa.

Nhi, con bé vẫn còn nhỏ. Mà tình cảm này của cậu thì hoàn toàn lσạи ɭυâи( Au: *liếc mắt* Lσạи ɭυâи chỗ nào vậy?). Muốn nói tất cả lắm, muốn nói với nó rằng cậu yêu nó, không phải với cương vị một người anh trai mà là một người đàn ông.

Muốn cả thế giới biết rằng Mạc Phong Thiên cậu chỉ yêu một mình Mạc Đăng Nhi. Muốn đường đường chính chính ân ái, ôm hôn nó chứ không phải viện cớ. Muốn nó hoàn toàn là của cậu, là vợ, là bảo bối, là người phụ nữ của cậu. Nhưng tại sao?

Trớ trêu thay là tình yêu này chỉ có mình cậu. Còn đối với Nhi, tình yêu của cậu chỉ tính như một người thân trong gia đình.

Thà rằng nó không phải em gái cậu còn hơn là để nó như một thiên thần đến bên cạnh cậu nhưng dù có ở bên cạnh cũng không thể nắm trong tay. Giống như Thiên thần và Ác quỷ vậy. Thiên thần không thể đến với Ác quỷ, đó là điều cấm kị và Mạc Phong Thiên cậu đã mắc phải cái điều cấm kị đó. Đã vô tình yêu Thiên thần, vô tình dành cả trái tim cho Thiên thần, vô tình có ham muốn với Thiên thần, và nhiều sự vô tình nữa.

Thật đau khổ!

Lúc về phòng, Nhi đã ngủ ngon trên chiếc giường Kingsize. Nhẹ nhàng bước đến, cố hết sức để không thể gây ra tiếng động. Ngay lúc đó, điện thoại ở trên chiếc bàn gần nó bỗng reo lên. Bằng tốc độ nhanh nhất lấy điện thoại của Nhi NHi, nhìn thoáng qua thấy nó vẫn đang ngủ thì thầm thấy may mắn.

Nhìn dòng chữ lạ trên điện thoại mà cậu có chút khó hiểu. 111???  111 là cái gì? Bước ra ban công, cậu liền nhấn nút trả lời. Đầu bên kia liền vang lên một giọng nói của nam. ""Honey, sao trả lời lâu vậy?""

Nghe thế, trên trán cậu bắt đầu nổi những gân xanh, mặt đen, xung quanh tỏa ra hơi lạnh cùng sát khí. Honey??. Honey là cái quái nào. Tên này là ai mà dám gọi Nhi của cậu là Honey.

Đầu bên kia thấy không ai trả lời thì thấy hơi lạ."" Honey, em có ở đó không vậy""

Lại Honey, chuyện này rốt cuộc là sao. Ừ thì cậu biết con bé có nhiều bạn trai nhưng chẳng phải chỉ toàn BẠN TRAI CŨ sao? Còn nữa, tại sao tên này lại gọi Nhi Nhi là Honey, nếu là bạn trai cũ thì sao vẫn giữ liên lạc mà lại gọi một cách thân thiết vậy chứ. Chẳng lẽ là bảo bối cho tên này gọi vậy?

Ha, được lắm Nhi Nhi. Trong khi anh vất vả đấu tranh với chính mình thì em dám đi thân thiết yêu đương với người con trai khác. Lại còn dám gọi bằng tên thân thiết vậy. Em có vẻ rất thích chọc tức anh nhỉ?  Được, nếu đã như vậy thì anh nghĩ bản thân cũng không nên ""nhẹ nhàng"" làm gì nữa đúng không. Cứ tiếp tục như thế này thì có ngày Nhi sẽ theo người khác mất.

""Này này, Honey, em có ở đấy không đấy?. Có ai không vậy . Này..."" Chưa để người kia nói hết, cậu đã lập tức cúp điện thoại, tháo sim rồi vất vào thùng rác gần đó. Bước vào phòng, cậu thấy cái người mà khiến cậu khổ sở kia vẫn đang vui vẻ mà nằm đấy.

Không chần chừ thêm, đến hôn đôi môi đỏ mọng kia. Hết sức tức giận mà cắи ʍút̼. Người kai thấy đau liền không tự chủ mà há miệng ra thuận lợi cho chiếc lưỡi nam tính kia đi vào. Cuồng bạo mà quậy phá không khoang miệng nhỏ nhắn

Cảm thấy mình đang mất dần dưỡng khí, nó không tự chủ mà ""Ưm"" một tiếng làm cho cậu càng thêm cuồng bạo. Tiểu Thiên phía dưới cũng đã ngóc đầu lên.

Chết tiệt! Không ngờ cậu cuối cùng lại bại dưới tay nó thế này. Mới có hôn môi thôi mà đã khiến toàn thân như có lửa đốt không ngừng được. Đúng là không có tiền đồ. Định đứng dậy đi hạ hỏa, không ngơ rằng Nhi Nhi trong lúc mơ lại cầm đúng Tiểu đệ của cậu. Một dòng điện cao áp đi qua từng bộ phận của người.

Nở một nụ cười méo mó. Con bé này không biết làm thế sẽ bị cậu ăn hay sao. Nghĩ cậu có khả năng kiềm chế đến mức đó chắc. Tiểu Thiên vừa nãy đã bị gọi dậy, cộng thêm việc nó vẫn không biết gì mà cầm lấy lại càng khiến cậu mất đi tính kiềm chế. Tiểu đệ bên dưới tiếp tục kêu gào.

""Ưm"" Một tiếng rên nhẹ thôi nhưng đủ để sự kiềm chế của cậu bị đánh vỡ. Lần này thì cậu không thể làm gì nữa rồi. Những cách hạ hỏa bình thường chưa chắc có thể dùng được. Vậy nên, Nhi Nhi. Em đã gây ra họa thì tự mình hạ xuống đi...

End chap

  Mồ hôi rơi liên tục. Viết mấy cái kiểu này đúng là hại não quá. Tuần này mình sẽ chỉ đăng hai chap thôi nha. Thứ 5 và thứ 7. Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình chờ đợi.