Chương 17: Đầy Đủ
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì cả bọn nhanh chóng đi đến lớp học. Trên đường đi thì tụi nó cũng tự nghiên cứu về cái lớp S này.Lớp S chỉ dành cho những người cao siêu, có thể nói là đạt mức thiên tài. Có tiền với quan hệ cũng đừng hòng vào được đây. Tất cả những người vào lớp S đều là những người học giỏi nhất trong trường, ít nhất cũng phải trong top 20 nên lớp rất ít học sinh.
Ngoài ra thì học sinh trong lớp này phải là những người có tiền và sáng giá. Vậy nên lớp S chính là lớp đứng đầu trường này. Người đứng đầu lớp S chính là anh hai của nó- Mạc Phong Thiên.
Vào lớp, lúc này thì cô giáo đang ở trên bục giảng. Thấy tụi nó liền chỉnh đốn lại quần áo đầu tóc, nở nụ cười thật tươi ra để chào đón.
""Các em đến rồi à. Mau vào đi, mọi người chờ lâu rồi""
Không thèm quan tâm đến người trước mắt, cậu liền về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp. Cô giáo thấy thế thì cũng không để ý gì, tiếp tục nói với tụi nó.
""Mình là Mạc Đăng Nhi, mới từ Mỹ về, mong mọi người giúp đỡ thêm"" Nó vui vẻ chào mọi người rồi nhìn một lượt bao quanh lớp.
Lớp của nó bây giờ có khoảng 20 người. 14 nam và 6 nữ , bây giờ thêm tụi nó thành 15 nam và 8 nữ. Mọi người có vẻ rất thân thiện. Bỗng nhiên ở dưới có một bạn nữ đứng lên hỏi
""Cậu có phải người lúc nãy ở dưới sân trường không. Hình như cậu từng học ở trường này thì phải""
""Đúng rồi, mình đã từng học ở trường này nhưng do có chút chuyện nên phải sang Mỹ, bây giờ mới có dịp trở lại""
""Oa, mình thật không ngờ à nha. Mình cũng có một đứa bạn, cậu ấy rất thích bạn đấy""
""Vậy cho mình gửi lời cảm ơn đến bạn đấy nha"" Nó nói, nở một nụ cười làm cả lớp đỏ hết mặt. Khắp lớp bao phủ một màu ""hồng phấn"". Nhưng ở cuối lớp thì lại chả khác nào ""Tu la địa ngục""( Au : ngồi dưới cuối lớp, chắc mọi người biết rồi nên không nói nữa)
""Được rồi, các em giới thiệu tiếp đi"" Cô giáo nói, mọi người cũng nhanh chóng ""về với trần gian"".
""Mình là Vũ Ngọc Anh. Cũng từng học ở trường này nhưng do một số chuyện nên sang Mỹ cùng Đăng Nhi. Mong mọi người giúp đỡ""
""Dương Thiên Bảo, từ Mỹ về."" Khác với bình thường lúc nói chuyện với Nhi và Ngọc Anh, Thiên bảo thay đổi hoàn toàn, trở về cái bộ dáng lập dị, máu lạnh của mình làm mọi người cảm thấy sợ hãi.
Học sinh như bọn họ tuy vào được lớp S đã có thể chứng tỏ họ không phải người thường nhưng đều cảm thấy trước mặt bốn người bọn nó( Thiên, Bảo , Nhi , Anh) thì họ chả là gì, có khi còn chả bằng 1/3 những người này.
Đang trong tình trạng căng thẳng vì mấy cái ""máy điều hòa"" đang bật công suất cao nhất thì từ cửa bước vào một vị ""cứu tinh"" của cả lớp.
""Yo! Chào mọi người...A , Nhi đấy à, mấy năm rồi không gặp nhớ em lắm đấy"" Lời vừa nói xong thì họ đã thấy một bóng đen lao đến ôm Nhi. Cả lớp há hốc mồm ngạc nhiên trừ tụi nó ra.
""Anh Ngôn, lâu rồi không gặp anh, em cũng nhớ anh lắm đấy""Không để tâm đến việc Đặng Từ Ngôn đang ôm mình (Au : xin lỗi nhưng có nhiều người rất rất để tâm đấy chị à. Mong chị chú ý đến tình hình một chút *lấy khăn lau mồ hôi*)
""Cảm ơn em nha, vẫn chưa quên người anh này. Haizzz, cuối cùng em cũng đến để giải thoát cho anh khỏi cuộc sống nhàm chán thế này""Từ Ngôn không thèm để ý đến mấy ánh mắt có thể biến thành đạn ở xung quanh, tiếp tục ôm Nhi.
""Đủ chưa"" Tiếng nói từ cuối lớp vang lên thành công thu hút sự chú ý của mọi người. Từ Ngôn vừa nghe cũng đã biết là ai và biết rõ hơn chính là mình sẽ ra sao. Nở một nụ cười méo mó nói
""Đủ...Đủ rồi"" Nói xong thì liền lập tức thả Nhi ra rồi nhìn vào cái ""tảng băng nghìn năm"" kia. Ánh mắt của cậu nhìn vào anh như muốn nói ""Còn thử lần nữa xem. Rồi cậu sẽ thấy hối hận khi đã được sinh ra""
""Oy, mắt anh bị mù rồi à""Bây giờ thì cả lớp lại tập trung vào nơi phát ra giọng nói đó. Vâng không ai khác chính là cô- Vũ Ngọc Anh.
""Ủa, sư tử Hà Đông cũng về luôn à""anh ngây thơ (vô) số tội nói. Thiên Bảo nghe vậy cũng thầm giơ ngón cái lên, mắt nhìn về phía anh như ""chí lớn gặp nhau"". Cả lớp cũng vì thế mà cố gắng nín cười.
""Được...Được lắm. Thấy bà đây hiền rồi được nước lấn tới hả. Chờ đấy""
""Ờ, sẽ chờ""anh vẫn thản nhiên như nạn nhân không phải là mình mà là một người khác .
""Nhớ cái mặt bà đây đấy"" cô thở hồng hộc vì phải quát to.
""Bản mặt đấy mà nhớ thì chỉ có tổ tối nằm mơ ma thôi""Anh ngoáy ngoáy lỗ tai nói.
""Thôi, thôi nào. Sao lúc nào cũng thấy hai người cãi nhau vậy. Thích thì hốt về nhà luôn đi""Nó cười vô sỉ nói.
""Có chết cũng không thích bà cô già/ tên biếи ŧɦái này!"" cả hai đồng thanh. Chính điều đó đã vô tình (Ngọc Anh:*ném đá tác giả* Vô tình cái đầu mày đấy. Muốn đi xuống Âm phủ hả** Au : *cầm dép chạy* Con xin kiếu) làm tăng sự nghi ngờ trong lòng mọi người.
""Đừng có mà nhại lại tôi"" đồng thanh tập 2
""Muốn chết à""đồng thanh tập ba
....( Lần nào cũng đồng thanh)
Dù không muốn thừa nhận nhưng à trước cái sự tình rõ ràng là mờ ám của hai người thì bảo bọn họ không tin chả khác nào bảo họ mắt mù. Có duyên như thế cơ mà.
""Thôi. Thiệt tình, vừa gặp đã cãi nhau rồi. Hai người mà không thôi thì đừng trách em ác"" nó nói với cái giọng tràn đầy sát khí gϊếŧ người làm mọi người run lạnh.
Theo như những chứng minh khoa học đã được kiểm định rõ ràng của các nhà khoa học vĩ đại( Au: xin lỗi, chém tí cho vui) thì kết quả sau việc nó nổi giận với người thân sẽ rất rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn là cậu.
Kiểu này bọn họ( Ngọc Anh, Từ Ngôn) tiêu chắc rồi!. Hướng ánh mắt van xin đến cậu, bọn họ trong lòng bây giờ coi cậu như là một đấng cứu thế, một vị anh hùng vĩ đại của dân tộc
Nhận được ánh mắt van xin, nài nỉ của hai con người bị điên kia, cậu cũng không rảnh mà từ chối. Biết chắc kiểu gì cũng sẽ có chuyện này xảy ra nên cậu đã chuẩn bị sẵn.
""Sôcôla này Nhi Nhi. Không ăn hết phần"" cậu nói, tay quơ quơ gói sôcôla trước mặt nó. Haizzz, thôi thì đành phá lệ một lần cho nó ăn vậy, còn hơn là để nó giận.
Và vâng, như mọi người đã biết, chị Nhi rất thích ăn Socola nên ...Một trận gió thổi qua và dừng lại trước mặt cậu. Nhanh tay lấy gói kẹo trước mặt, nó vui vẻ ngồi vào lòng cậu mà ăn, mắt híp lại vì sung sướиɠ. Sôcôla muôn năm!!!
Sau khi mọi thứ được giải quyết, tiết học cũng bắt đầu. Cô ngồi cùng bàn với anh, Thiên Bảo thì ngồi trên hai người bọn họ. Cả hai bàn đều bên cạnh bàn của cậu, còn nó thì mọi người chắc biết rồi, không nói nữa.
End chap
Sắp mệt rồi @@@.Huhu, cứu t/g với. Học, học, học và ...CHẾT đây .