Em Gái À! Anh Nhịn Đủ Rồi Đó!

Chương 16

Chương 16: Nhập học
Note Nhất định phải đọc: vì do mình cảm thấy sử dụng dấu "-" và dấu "_" thì không được đẹp cho lắm nên sẽ chuyển thành dấu "..." nha ,nếu chữ in Nghiêng thì sẽ là suy nghĩ còn in Thường thường thì là lời nói nhé

---------------Vào truyện---------------------------------------------------------

Sau khi xử lí xong mọi chuyện , tụi nó cũng nhanh chóng đi đến phòng của hiệu trưởng

"Cốc , Cốc Cốc"

"Vào đi"

" Dạ "

Sau khi được sự đồng ý , tụi nó liền nhanh chóng bước vào. Đối diện là bàn làm việc của hiệu trưởng . Ở đó có một người đàn ông đã nhiều tuổi . Tóc bạc gần hết nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp cũng như khí chất của người này

Nếu có ai thắc mắc tại sao trường này là của nhà nó nhưng lại phải gõ cửa thì lí do chính là , người đàn ông kia chính là ông nội của nó - Mạc Bắc Hải .

"Ông , tụi cháu đến rồi" nó vui vẻ chào .

" A , Nhi . Ôi , nhớ cháu quá. Đến đây cho ông ôm cái nào" Bắc Hải như nghe được giọng nói quen thuộc liền nhanh chóng vất hết tài liệu ra một bên , đi đến ôm đứa cháu gái yêu quý của mình .

Ai ngờ chưa đυ.ng được đến thì người đã bị kéo ra sau .

"Thằng nhãi kia . Cháu còn dám tranh Nhi của ông à .Ôi , tại sao tôi lại có thằng cháu như vậy cơ chứ " Vâng , chắc mọi người đã biết , cái người vừa ngăn cản Bắc Hải ôm Nhi chính là cậu .

"Đồ của cháu " Không quan tâm đến mấy cái lời than phiền , cậu chỉ nói 3 chữ nhưng lại rất có ý nghĩa

" Cái gì mà đồ của cháu hay không . Nhi Nhi , cháu xem kìa , thằng nhóc kia bắt nạt ông , cháu mau nói hộ ông đi " biết không thể nói lại được cái thằng cháu trời đánh kia , ông liền quay ra Nhi bày ra bộ mặt trẻ con ( Au : haiz , đúng là người càng trở về già càng trẻ con mà )

"Chuyện này thì cháu chịu ông à " Nhi lắc đầu nói .Cánh tay của người nào đó siết chặt người nó lại . Trưng ra bộ mặt đắc thắng muốn ăn đập tiếp tục nói lại câu nói vừa nãy.

"Của cháu"

"Hừ , không nói với các cháu nữa . Lần nào nói chuyện với cháu là y như rằng lần đấy bị tổn thọ mà . Thế các cháu đến đây làm gì""

""Dạ , cháu muốn nhập học ạ . Cả hai người bạn của cháu nữa . Ngọc Anh thì chắc ông biết rồi . Còn đây là Dương Thiên Bảo , bạn học của cháu ở Mỹ "" nó rời vòng tay của cậu đến trước mặt ông nói

"" À , bây giờ ông mới nhận ra cháu , Ngọc Anh . Lâu rồi không gặp, cháu trở nên xinh đẹp hơn hẳn""

""Dạ , thế hồi trước cháu không đẹp ạ""cô giả vờ trưng ra bộ mặt ủy khuất

"" Ông đâu có nói thế . Cháu lúc nào mà không đẹp cơ chứ ""

"" Hi hi cảm ơn ông nhìu""

""Còn cháu là Dương Thiên Bảo hả"" Bắc Hải quay sang hỏi Thiên Bảo

"" Dạ , Vâng . Rất vui được gặp bác . Xin bác nhận cháu làm đệ tử" Thiên Bảo vui vẻ chào hỏi . Rồi bồi thêm một câu khiến tụi nó khó hiểu

"" Ý cháu là sao ?? "" Mạc Bắc Hải cũng khó hiểu . Tuy ông là hiệu trưởng trường này nhưng cũng có tài cán nhiều gì đâu mà tự nhiên có người đến xin làm đệ tử

"" À , ý cháu là học cách nói dối không chớp mắt của bác ấy mà " Lại thêm một lần nữa mọi người khó hiểu . Ông nó tuy trẻ con nhưng cũng đâu nói dối không chớp mắt cơ chứ. Thật khó hiểu mà???

"" Thiên Bảo , ý cậu là sau vậy ?"

"" Thì vừa nãy mình nghe ông cậu nói cái bà cô già Ngọc Anh kia xinh nên tớ mới biết là bác ấy nói dối thôi" Thiên Bảo thản nhiên nói . Tụi nó lần lượt hiểu ra rồi đồng loạt cười ồ lên (trừ cậu nhé . Tảng băng ngàn năm đấy không cười vì mấy chuyện này đâu ) . Còn về phía người nào đó đang dựng hết lông lên khi nghe câu nói của Thiên Bảo .

"" Thiên Bảo , cái thằng trời đánh kia . Dám bảo bà đây già hả .Đã vậy hôm nay bà cho ngươi chết không toàn thây . Đứng lại!!!"" Chắc mọi người cũng biết là ai rồi nên cũng chả thèm nhắc nữa

"" Này , bà đã xấu rồi sao còn ngu quá vậy . Đã thấy ai trong tình huống này mà không chạy chưa . Đúng là óc heo"" Thiên Bảo vừa chạy quanh phòng vừa nói

"" Hôm nay bà nhất định xử mi"" Ngọc Anh cũng không kém chạy đuổi theo Thiên Bảo. Gì chứ dù sao cũng là người trong hắc đạo nên cả hai đều có sức khỏe rất dai .( Au : dai như đỉa ấy).

Thế là trong căn phòng hiệu trưởng vốn nghiêm chỉnh liên tục vang lên tiếng chửi nhau. Cứ một người đuổi một người chạy, mắng một câu thì nói lại một câu.

Biết là không ngăn được ""đôi vợ chồng trẻ "" này nên tụi nó cũng chẳng phí sức mà ngăn .Thoải mái ngồi uống trà trò chuyện, tâm sự với nhau. (Au: bái phục mấy người này )

Sau một hồi đuổi nhau. Hai người cuối cùng cũng dừng lại, thì nhau hít thở không khí. Mặc kệ mấy cái hình tượng của mình. Thấy mấy người kia không những không giúp mình mà còn ngồi thảnh thơi uống trà thì cả hai đều bực mình

""Nhi Nhi không thương người ta gì cả. Hức, người ta bị nói xấu còn không giúp người ta đánh cái tên ch*t ti*t này lại còn ngồi đây uống trà. Thật là đau khổ tận cùng mà"" cô ôm một tay của nó khóc lóc ( Au : các nhà khoa học đã chứng minh Đây hoàn toàn là nước mắt giả. Xin cám ơn!)

"" Sao tiểu Nhi không bảo vệ mình. Cậu biết đấy , mình vốn thật thà , chất phát như thế này. Rõ ràng chỉ nói sự thật mà tự nhiên bị con sư tử Hà Đông xổng chuồng này tấn công. Vậy mà cậu lại không bảo vệ mình"" Thiên Bảo không kém cạnh gì , cũng ôm một tay Nhi , chỉ khác là không khóc.

"" Này, cái tên kia. Mi vẫn muốn chết hả ?""

"" Liên quan đến Bà Cô à ?""

"" Này nhé ..."" Ngọc Anh xắn quần xắn áo lên , chuẩn bị tư thế sẵn sàng gϊếŧ người .

""Ồn đủ chưa"" một giọng nói trầm lạnh lùng vang lên . ( Au : không ngờ lần này anh lại làm đại sứ hòa bình. Thật là một tin động trời!)

"" Đủ rồi"" biết không thể nói lại cái tên mặt ""quan tài"" này . Thiên Bảo và Ngọc Anh đều xị mặt xuống. Trông giống như một mèo một chó đang bị chủ phạt mà cụp tai xuống .

"" Thôi nào. Đừng căng làm gì. Thế này, ta cũng nghe Nhi kể một chút rồi nên bây giờ các cháu sẽ học ở lớp 10S nhé."" Bắc Hải ôn tồn nói

"" Dạ""cả ba đứa ( Nhi , Thiên Bảo , Ngọc Anh ) đồng thanh nói

Cuối cùng sau một lúc dành ""ít"" thời gian , tụi nó cũng nhanh chóng đi đến lớp mình

End chap