Lưu Manh Thỏ

Chương 22: Tiểu Hồng xuất hiện



Chương 22: Tiểu Hồng xuất hiện

Thỏ Thỏ dạng chân ôm hông ta, không ngừng xé rách quần áo ta, dục hỏa trong mắt gần như phun trào, lúc này ta thực sự sợ.

Cắn răng, hốt hoảng giữ Thỏ Thỏ đang làm càn xé rách quần áo của ta, lắc đầu.

"Thỏ Thỏ, cô tỉnh lại đi, đừng như vậy..."

"Nhược Nhược, tôi muốn cô!"

Trong mắt Thỏ Thỏ hiện lên tơ máu, âm thanh cũng khàn dị thường, không còn vui đùa cười chơi như khi nãy độ yếu trên tay cũng trở nên mạnh hơn, ta căn bản kéo nàng không được, hai tay bị nàng đặt dưới đầu gối, không thể phản bác được.

Hoảng sợ nhìn Thỏ Thỏ nhìn nữ nhân từng nói qua với ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ta không để tổn thương, dùng sức cắn môi, máu tanh dư vị dần tràn ra, Thỏ Thỏ ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng này của ta, hơi ngẩn một chút, vành mắt đỏ lên nhưng không đẩy ra, lập tức nhào đến ôm cổ ta hôn lên môi ta, đẩy khớp hàm ra, đầu lưỡi lướt qua gắn bó như môi với răng, huyết nhũ hòa quyện.

Quần áo bị kéo ra, thắt lưng cũng bị tháo, Thỏ Thỏ cuồng loạn hôn khuôn mặt ta, ta mất đi chống cự cuối cùng, thất thần nhìn nửa vòng tròn của ánh trăng trên trời, cắn chặt răng, để Thỏ Thỏ hôn lung tung trên người mình, không phản kháng nữa.

"Nhược Nhược, thích cô, ta rất thích cô..."

Thỏ Thỏ nhìn ta, hai tay run rẩy đặt lên bộ ngực mẫn cảm, cảm giác hơi lạnh khiến ta không tự chủ run rẩy, hai mắt hơi nhắm lại.

Thỏ Thỏ không phải cô gái như vậy... đối với ta như vậy không công bằng... cô đối với tôi, căn bản không phải yêu, tất cả bất quá là báo ân, trong lòng cô cũng chỉ có Nhược Nhược của kiếp trước, không phải tôi, không phải Lâm Uyển Như. Đổi thành một người khác, ngửi được mùi trên người nàng, bạn cũng sẽ rất thích rất thích, nhưng tôi không thể, không thể...

"Meo meo --"

Trong lúc ta tuyệt vọng thì một vệt kim quang xẹt qua ta chợt mở mắt ra chỉ thấy bên ngoài mười thước, một cục màu vàng với đường cong pa ra pon đang lao về phía Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ tránh không kịp bị đập trúng ngực, mất thăng bằng từ trên người ta ngã xuống, ngồi bệt xuống đất.

Mượn cơ hội này ta hốt hoảng đứng dậy nhanh chóng lấy quần áo trên đất tránh một bên.

Ương Tử nhìn có vẻ rất tức, lông xù hết lên vươn thịt trảo không ngừng vuốt gò má Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ bị nó đánh liên tiếp mà lui về phía sau, quỳ xuống đất, tóc tán loạn quần áo xộc xệch, thất thần nhìn ta nước mắt đảo quanh hốc nửa ngày chậm rãi đưa tay ra.

"Nhược Nhược..."

Ta nhìn nàng bộ dạng chật vật, trong lòng có chút khổ sở, nhưng nghĩ đến chuyện Thỏ Thỏ vừa làm với ta cắn răng cầm quần áo khoác vội lên người xoay người không quay đầu chạy mất.

******************************************************************************

Phủ thêm áo khoác, lẳng lặng nằm trên giường ngủ, hai tay ôm chặt lấy thân mình, ta thất thần nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ có ánh mắt Thỏ Thỏ đầy bi thương lúc đó nhìn ta chạy đi.

Quen nhìn vẻ đẹp của nàng, quen điệu cười giảo hoạt của nàng, Thỏ Thỏ như vậy đột nhiên lòng ta thấy đâu, ta chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Không thể chúng ta ở chung không có tương lai Thỏ Thỏ không yêu ta, chỉ vì báo ân còn ta đối với nàng cũng chỉ nhất thời mê muội mà thôi, nhất định là như vậy, nhất định là....

Cửa chậm rãi bị đẩy ra ta nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thấy Thỏ Thỏ mặc đồ trước đó ta tìm cho nàng vẫn không chịu mặc đồ ngủ, nắm góc áo, khϊếp sợ nhìn ta.

"Nhược Nhược..."

Ta cắn răng quay đầu không nhìn nàng.

Đau dài không bằng đan ngắn, nếu không có tương lai, cũng không cần cho nàng hy vọng, chuyện hôm nay mình cũng có lỗi nếu từ đầu đẩy nàng ra thì Thỏ Thỏ cũng sẽ không nghĩ ta đang nói đùa.

Thấy ta khổng để ý đến nàng, Thỏ Thỏ càng hốt hoảng vội vã đi đến kéo tay áo của ta vẻ mặt cầu khẩn nhìn ta.

"Nhược Nhược xin lỗi, tối nay là tôi sai, cô đừng như vậy mà... Nhược Nhược..."

Nhẹ đẩy tay nàng xuống, ta lắc đầu đứng dậy mặt không đổi sắc nhìn nàng.

"Thỏ Thỏ cô không nên như vậy."

Thỏ Thỏ cắn môi nhìn ta nước mắt đảo quanh viền mắt.

Hít sâu một hơi ta hạ tâm ác nhìn mắt Thỏ Thỏ từ từ nói.

"Thỏ Thỏ, không phải cô được được suy nghĩ sao? cô nên biết là tôi nghĩ gì chúng ta, chúng ta không thể... cô không yêu tôi, mà đối với tôi cũng chỉ mê luyến nhất thời, tôi thừa nhận tôi thực thích cô đơn thuần, thích vóc dáng của cô, mê gương mặt cô, với tính trẻ con làm nũng của cô. Nhưng mà Thỏ Thỏ đây không phải yêu, tôi không muốn sống dưới cái bòng của kiếp trước..."

"Tôi không có..."

Một giọt nước mắt rơi trên tay ta, Thỏ Thỏ nắm chặt góc áo của ta, lắc đầu.

"Nhược Nhược là lỗi của Thỏ Thỏ, cô đừng như vậy mà, không quan tâm không để ý tôi được không...."

Tả thở dài một hơi không nhìn Thỏ Thỏ đi đến giường vén chăn lên đưa lưng về phía Thỏ Thỏ nằm xuống chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thời gian trôi qua từng phút, gian phòng trở về ban đầu ta ngừng thở lẳng lặng nghe bước chân của nàng, nàng không hề bước chỉ đứng tại chỗ mấy phút sau từng tiếng thút thít nức nở trong bóng đêm vang lên, ta nhanh chóng mở mắt chỉ thấy Thỏ Thỏ ngồi dưới đất cúi đầu vai run run nước từng giọt rơi trên mặt đất.

Đáy lòng bắt đầu đâu ta nắm chặt chăn, thân thể cuộn lại ép mình không nhìn Thỏ Thỏ.

"Nhược Nhược, tôi thích cô, chỉ thích cô, là sai sao?"

Âm thanh Thỏ Thỏ nghẹn ngào lọt vào tai ta, ta lắc đầu không nói gì, đứng dậy Thỏ Thỏ chậm rãi đi đến giường gỡ chăn ra cùi đầu dùng đôi mắt sưng đỏ của nàng nhìn ta chằm chằm.

"Nhược Nhược cô không muốn nói, cô giận tôi, đánh tôi, đánh tôi được không? đừng không quan tâm để ý tôi mà. Xin lỗi sau này tôi sẽ không như vậy nữa là tôi sai, là tôi quá vội chỉ là tôi sợ... tôi sợ, cô ghét tôi vì tôi không phải con người, còn Nhan Văn Dao lại xinh đẹp thành thục, tôi sợ có ngày cô không quan tâm tôi, rời bỏ tôi..."

Thở dài ta ngồi dậy, vươn tay ôm lấy thân thể run rẩy vào lòng, tự tay vỗ lưng cho Thỏ Thỏ.

"Thỏ Thỏ, Nhược Nhược không giận cô, vì tôi cũng sợ..."

"Sợ? cô sợ cái gì? Thỏ Thỏ sẽ không coi cô giống người khác mà bỏ đi, Thỏ Thỏ chỉ có cô..."

Âm thanh nồng đặc giọng mũi, Thỏ Thỏ dùng sức chôn chặt trong lòng ta, ôm chặt hai cánh tay ta.

"Thỏ Thỏ, tôi sợ chúng ta không tương lai, tôi --"

"Ngươi sợ cái rắm! không phải ta nói ngươi, Lâm Uyển Như, ngươi quá vô dụng, hơn nửa suýt bị một con thỏ cưỡиɠ ɖâʍ, mất mặt nàng, quá mất mặt!"

Bất thình lình một giọng nữ cao cắt đứt lời ta, Thỏ Thỏ tỏng ngực đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, ta nhìn theo tầm mắt nàng ngươi run một cái kinh ngạc há to miệng.

Mái tóc dài đen rũ xuống hông, vóc người cao gầy, quần áo màu đỏ, phiêu dật phi phàm, mười phần anh khí mắt không chớp nhìn ta đánh giá, trong tay ôm mèo vàng mập, mắt đầy hẹn mọn.

Nhìn nàng một thân màu đỏ, rồi nhìn mèo mập nằm trong người nàng phẫn nộ với ta, ta mấp máy môi không xác định nói.

"Cô, cô là --"

"Đúng vậy, ta chính là người mỹ vương hồ ly trong truyền thuyết người gặp người thích hoa gặp hoa nổ -- Hồng Nhi!"

Nữ nhân nói xong, Thỏ Thỏ còn đang khóc không nhịn được cười thành tiếng, mèo mập trong ngực nàng không biết thế nào mà thịt béo trên mặt run run một cái, từ trong ngực nàng phóng xuống.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Diệp Tử rất phiền, website trường lên JJ rất phuền, không chỉ vậy nhắn lại cũng ít quả nhiên văn thoải mái không bằng ngược yêu với cẩu huyết, khổ thiệt...