Nói trở lại mấy người Tử Huyền, sau vụ án chiếc trâm, tri huyện Giang Nam cùng Hoàng thượng thư bị cắt chức, đưa về hình bộ thẩm tra chuyện ăn hối lộ.
Mà mấy người Tử Huyền cũng tức tốc hồi kinh. Y Tình nhìn ngồi trong xe, tựa như tiểu miêu bình thường nhu thuận nằm trong lòng Tử Huyền, Tử Huyền ánh mắt ôn nhu dịu dàng ôm lấy bảo bối trong lòng. Hai người trong xe tình chàng ý thϊếp thì hai người ngoài xe tình cảnh ngược lại hoàn toàn.
"Lão bà đại nhân, ngươi tha cho ta đi a, xe ngựa này rất khó điều khiển, người đừng nghịch nữa a."
"Hừ, Lăng Vân Anh, ngươi nói bổn tiểu thư không làm được, bổn tiểu thư nhất định phải làm. Ta nhất định phải tự tay điều khiển xe ngựa này tới kinh thành ta mới cam tâm. Ngươi đừng lộn xộn, ý bổn tiểu đã quyết nếu còn nhiều lời, ta sẽ không khách khí." Tiêu Nguyệt Như nhỏ giọng cảnh cáo.
Tiểu tướng quân chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nhìn mã nhi trong lòng cầu nguyện, tiểu Quân, ta xin lỗi, lần này ngươi chịu khổ chút, trở về ta nhất định sẽ bù đắp cho ngươi.
Nguyệt Như thấy biểu tình đau khổ của Vân Anh dành cho con ngựa. Trong lòng hừ lạnh, thoáng buông dây cương, kéo Vân Anh lại, hừ lạnh một tiếng, đẩy về phía con ngựa phán một câu xanh rờn "nếu thương nó như vậy thì thay nó kéo xe luôn đi."
Lăng Vân Anh nghe ra Như nhi đang hờn dỗi chính mình, mỉm cười ôm nàng vào lòng "ta nếu làm vậy Như nhi không xót ta a."
Tiêu Nguyệt Như hừ lạnh, xoay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn Vân Anh, chỉ là không có giẫy dụi mà ngoan ngoãn ngồi trong lòng người nào đó.
Vân Anh mỉm cười ôn nhu lấy tay cầm tay Nguyệt Như nắm dây cương vui vẻ nói "ta dạy nàng."
Nữ vương đại nhân phút chốc mặt đỏ hừng hực khẽ gật nhẹ đầu nhỏ nhẹ "ân" một tiếng.
Bốn người vui vẻ trở về, lại không nghĩ rằng một tương lai đầy chông gai đang chờ đợi phía trước.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Điện hạ, thần đã làm đúng theo lời của ngài. Trong thức ăn của hoàng đế sử dụng chút "hoàn phong dược" loại dược này thuộc tính hàn, dùng cho những người bị nhiệt thì không xảy ra vấn đề gì, ngược lại giúp người đó nhuận gan, bổ khí. Nhưng...nếu như người thể hàn dùng phải, hàn thêm hàn, sức khoẻ lập tức suy yếu, có triệu chứng của phong hàn bình thường, sau đó qua một thời gian nếu không tìm ra được bệnh trạng mà trị bệnh đúng thuốc. Chỉ sợ hàn khí nhập thể, muốn trị tận gốc khó càng thêm khó, mà trong thời gian trị bệnh sẽ có vô số chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nguy cơ dẫn đến tử vong là rất cao. Đặc biệt, không thể ăn thạch bào, nếu không tử vong là chuyện sớm muộn. "
Thái y một hơi bẩm báo, trên môi Tử Phong tiếu ý càng nhiều. Ánh mắt sắc bén chờ đợi cơ hội trả thù.
Trong lòng hắn, Tử Huyền so với cái kim trong thịt, cái gai trong mắt còn muốn khó chịu hơn. Nếu một ngày không trảm thảo trừ căn hắn thật ăn không ngon, ngủ không yên.
Vòng xoay vận mệnh bắt đầu khởi động, là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh khỏi...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ khi Tử Huyền trở về đến nay đã ba tháng, sức khoẻ hoàng đế ngày càng suy yếu, quyền lực vốn dĩ phải do Tử Huyền nắm giữ thì lại bị đại hoàng tử dùng thế lực của mình chi phối.
Tử Huyền tuy là thái tử nhưng khắp nơi bị đại hoàng tử chèn ép, nguyên nhân trong đó dĩ nhiên là liên quan đến tam vương gia.
Hắn bởi vì muốn Y Mộng nhận mình làm cha, cư nhiên không từ thủ đoạn tiếp tay Tử Phong khiến Tử Huyền phải khốn đốn.
Mà Tử Huyền cũng không vì hành động từ chối việc Tử Vân đề hôn mà hối hận. Trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có một mình Dạ Y Tình, vốn dĩ đã không còn chỗ cho bất cứ người nào khác. Kiếp trước nhu nhược khiến ái nhân vì mình mà tử, kiếp này sống lại trở thành cường giả cũng chỉ vì bảo hộ ái nhân.
Tử Huyền tuy rằng bị chèn ép, nhưng không phải là không thể trở mình, huống hồ tam vương gia tuy giữ quyền lớn, nhưng trên danh nghĩa vẫn là vương gia, mà thái tử vị vốn đã lập, đại hoàng tử tuy là trưởng tử nhưng vẫn chỉ là hoàng tử, dù có hoành hành cũng phải kiên kỵ Tử Huyền ba phần.
Tử Huyền tất nhiên dựa vào thân phận thái tử, củng cố quyền lực, mà 3 vị đại thần cũng nương theo quan hệ mà phó tá Tử Huyền.
Hiện giờ, trong triều phút chốc trở thành 2 hai phe thế lực, đấu tranh gay gắt.
Triều cương bên trong rối loạn, bên ngoài giặc lại hăm he bờ cõi.
Thương Lan không bởi vì thua trận lần trước mà nản lòng, cư nhiên lợi dụng cấu kết Diên quốc, muốn xâm lược Tử Tinh lần nữa.
Tử Huyền nhận được tin tức, lòng lập tức căng thẳng đứng lên. 3 tháng nàng chưa từng lơi lỏng một giây phút nào, cùng Tử Phong và tam hoàng thúc đấu trí, đấu lực khiến nàng vắt kiệt sức lực.
Nhưng chưa bao giờ nàng có ý nghĩ sẽ buông tha, bởi vì nàng còn phải bảo hộ thứ trân quý nhất trong lòng nàng.
Dạ Y Tình nhìn người mình yêu ngày một gầy gò, lòng quặn đau. Nàng đương nhiên biết Tử Huyền đã phải gánh chịu áp lực lớn như thế nào.
Không nói đến triều cương rối ren, chỉ cần nói đến bệnh tình của bệ hạ thôi cũng đủ khiến người ta đau đầu. Thái y viện, không một người biết được hoàng thượng bị bệnh gì, suốt ngày chỉ biết tranh luận khiến Tử Huyền phiền lòng không thôi, nàng trong lòng rõ ràng, bọn thái y toàn thứ vô tích sự, vội vàng dán cáo thị triệu tập tất cả danh y trong thiên hạ đến trị bệnh cho hoàng thượng, nếu ai có thể trị khỏi thưởng hoàng kim vạn lượng, ngàn mẫu ruộng đất.
Nhưng dù vậy bệnh tình của hoàng đế vẫn chưa có chút khởi sắc nào. Tử Huyền tất nhiên tức giận nhưng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn phụ hoàng ngày đêm bị bệnh tật giày vò.
Mỗi lần nhìn Tử Thiên hoàng đế như vậy, Tử Huyền càng thêm thống hận Tử Phong, càng muốn thiên đao vạn quả kẻ trời không dung, đất không tha kia.
Thật xin lỗi leinaxxi, tuần sau ta sẽ viết bù, giờ đăng hai chương trước, ngươi thông cảm giùm nha *cúi đầu*
Cũng xin lỗi mọi người, ta hứa tuần sau sẽ giao hàng đúng hạn cộng với phần bù. Mọi người thông cảm giùm nha =)