"Tam vương gia, ngài thừa biết tiểu nữ đối với ngài vô tình, ngài vì sao cố chấp như vậy a." Lam Y Mộng lạnh lùng nhìn Tử Vân nói.
Tử Vân khuôn mặt hiền hoà, yêu thương đối với Y Mộng nói "Y nhi, ta nói rồi, ta đối với ngươi không phải là tình ý."
"Vậy đó rốt cuộc là gì mà ngài phải năm lần bảy lượt không buông tha tiểu nữ?"
"Ai...ta nghĩ giấu diếm là vô ích. Được rồi, ta hiện tại thẳng thắn nói với ngươi quan hệ của chúng ta. Ta, là phụ thân ngươi." Tử Vân ngữ khí nghiêm túc nói.
Y Mộng chấn động, không tin nhìn Tử Vân, liên tục lắc đầu "không, không thể nào, mẫu thân ta nói phụ thân ta từ khi ta còn trong tã, bởi vì đánh giặc mà hy sinh. Ngươi...ngươi không phải phụ thân ta"
"Ai...nói ra là lỗi của ta. Ta lúc trẻ bồng bột ham chơi, phong lưu thành tánh, khắp nơi lưu tình khiến không ít nữ nhân vì ta mà chịu đau khổ. Trong đó có mẹ ngươi, ngoại công ngươi trước kia là phú hộ một vùng, bởi vì có kẻ nảy sinh lòng tham, sai người cướp của gϊếŧ người, mẹ ngươi may mắn chạy ra khỏi đó, nhưng bị thương, ta lúc đó vô tình đi qua cứu được mẹ ngươi. Ta đối với mẹ ngươi có ý mà mẫu thân ngươi vì muốn báo đáp ta, đã không từ chối. Ta ở cùng mẹ ngươi 3tháng, sau đó để lại một số ngân lượng rồi rời đi. Lúc đó thật tình ta không hề biết mẹ ngươi đã có mang ngươi. Hiện tại nghĩ những chuyện mình đã làm trước kia, ta cảm thấy mình là chẳng khác nào kẻ khốn kiếp." Tử Vân ngữ khí đều đều, thần thái tang thương.
Y Mộng cười lạnh "hối hận? Ngài hối hận thì có thể làm giảm bớt đau khổ mà ngài đã gây ra cho mẹ con ta sao? Thưa tam vương gia tôn kính, ngài vĩnh viễn sẽ không hiểu được những đau khổ mà mẫu thân ta đã gánh chịu."
Lam Y Mộng ánh mắt đỏ lên, nơi khoé mắt đã ẩn ẩn lệ quang, giọng nói có chút nghẹn ngào "từ khi ta hiểu chuyện, ngươi có biết mẫu thân ta cực khổ thế nào không, nàng vì sinh ta ra mà sức khoẻ suy yếu, nhưng vẫn phải vất vả kím từng đồng để nuôi ta. Có hôm người vì muốn ta ăn no mà nhịn liền ba ngày, trong lúc làm việc đã ngất xỉu đương trường. Cũng may không có chuyện gì, nếu không...hức...hức.."
"Làm...làm sao có thể...ta...ta nhưng để rất nhiều ngân lượng. Số tiền đó đủ để hai người ăn suốt đời
không lo không nghĩ mà. Vậy tại sao..." Tử Vân nhíu mày hỏi.
Y Mộng ngẩn ra một chút rồi chợt nhớ ra cái gì, nhìn chính mình phụ thân hỏi "tiểu nữ to gan xin hỏi vương gia, có phải hay không số ngân lượng đó được cất trong một cái hộp ngọc, bên góc phải khắc chữ " Vân".
"Ân" Tử Vân hơi kinh ngạc, sau đó ngẫm lại liền gật đầu.
Lam Y Mộng vừa thấy hắn gật đầu xong, khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt oán hận nhìn
Tử Vân chằm chằm "thì ra...thì ra ông mới là hung thủ thật sự khiến mẫu thân ta chết."
Tử Vân chấn động, cười gượng gạo nói "Y nhi, ngươi đang nói gì, ta không hiểu a."
"Ta còn nhớ, năm ta 13 tuổi, hôm đó trời mưa to lắm, sấm chớp vang dội khiến ta giật mình thức giấc, lúc ta tỉnh lại thì...ta không thấy mẫu thân đâu. Lúc đó ta sợ hãi chạy ra ngoài tìm mẫu thân, thì..thấy người đang ngồi thẫn thờ ôm hộp ngọc mà khóc. Ta hỏi mẫu thân, đó là cái gì, người chỉ dịu dàng nói đây là kỷ vật cuối cùng của cha ta. Ta nghe vậy liền tò mò hỏi mẫu thân bên trong là cái gì... Biểu tình lúc đó của mẫu thân đến giờ ta vẫn không thể nào quên được, mẫu thân như một kẻ điên rồ lao ra khỏi nhà, đứng dưới cơn mưa rít rào hai chữ " TẠI SAO?"
Ta đứng trong nhà nhìn người mẹ bình thường ôn nhu hiền lành, mà hiện tại chẳng khác nào một người đàn bà điên, đứng dưới mưa oán hận trời cao.
Lòng ta đau như bị xé, thậm chí trong lòng ta từng oán hận, vì sao, vì sao cha ta lại chết, vì sao hắn lại không trở về chăm sóc mẹ con ta. Rồi...không lâu sau, mẹ ta ngất đi, ta đi khắp nơi xin người ta chữa cho người. Nhưng mà...nhưng mà...ha...ha...đến khi có người chịu giúp đỡ thì mẫu thân cũng đã trút hơi thở cuối cùng.
Ha...ha...hức...ngươi...có biết câu cuối cùng nàng nói với ta là câu gì không. Nàng ...nàng nói...trên đời này, nam nhân đều là kẻ phụ tình bạc nghĩa. Ta khi đó chỉ là đứa trẻ 13 tuổi, ta không biết lời đó là cái gì ý nghĩa nhưng...hiện tại ta đã hiểu" nàng oán độc nhìn cái người tự xưng là phụ thân của mình, chỉ hận không thể phanh thay xẻ thịt hắn.
Tử Vân trong lòng đau khổ tự trách, hắn biết đây là nghiệp mà đã gây, cũng tự biết chỉ sợ kiếp này nữ nhi sẽ bao giờ tha thứ cho chính mình, nhưng lòng vẫn hy vọng nàng có thể nhận lại người cha này. Hy vọng nàng cho hắn cơ hội để hoàn thành trách nhiệm làm cha.
"Y nhi...ta biết lỗi là của ta. Cũng tự biết người đối với ta thật nhiều oán niệm. Đời này tự biết thiếu mẹ con ngươi rất nhiều. Đối với mẹ ngươi, kiếp sau ta nguyện ý là thân trâu ngựa để trả nợ cho nàng. Mà kiếp này...tâm nguyện lớn nhất của ta là có thể hoàn thành trách nhiệm của một người làm cha. Ta hy vọng, ngươi có thể cho ta cơ hội này." Tử Vân quỳ trước mặt Y Mộng cuối đầu, nghẹn ngào nói.
Y Tình lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng không một tia dao động, đối với hắn nàng ngoại trừ oán hận ra thì cũng chỉ có oán hận. Cho dù hiện tại hắn chết trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không nói lời nào. Bởi vì... tự trong thâm tâm nàng đã nhận định, hắn là kẻ thù của nàng mà không phải phụ thân.
Y Mộng cũng không nhiều lời mà lạnh lùng quay gót bước đi. Tử Vân cười khổ đứng lên nhìn bóng lưng của nữ nhi chính mình.
Nhưng mà trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, lại nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo của Y Mộng "chỉ cần ngươi khiến thái tử yêu ta, ta có thể gọi ngươi một tiếng "phụ thân". "