Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 36: Ngửa bài

"Huyền nhi, ngươi nói rõ ràng cho ta biết, lời của tam hoàng thúc ngươi là sự thật?" Tử Thiên hoàng đế khí thế uy nghiêm, ánh mắt sắc bén thẳng tấp nhìn Tử Huyền.

"Phụ hoàng, nếu người đã biết hoàng nhi cũng không giấu diếm. Quả thật người nữ nhi yêu là Dạ Y Tình."

"Hồ đồ, ngươi tuy thân thái tử, nhưng nói cho cùng vẫn là một nữ tử. Nữ tử làm thế nào lại nói mình yêu thương một nữ nhân khác, càng đừng nói đến chuyện người đó lại là hoàng tẩu tương lai của ngươi." Tử Thiên nổi giận nhìn Tử Huyền quát.

"Phụ hoàng, từ cổ chí kim ma kính, đoạn tụ không phải không có. Huống hồ, nữ nhi thân tuy là nữ tử nhưng từ nhỏ nữ phẫn nam trang, hiện tại lại là thái tử. Xin hỏi phụ hoàng, một vị thái tử làm sao không có thái tử phi. Sau này nếu hoàng nhi lên ngôi cửu ngũ nếu không có hoàng hậu, há không phải trò cười cho thiên hạ." Tử Huyền lý lẽ đanh thép phản lời Tử Thiên.

Tử Thiên lửa giận càng thêm lớn "chuyện thái tử phi, trẫm sớm đã tính toán rõ ràng, ngươi không cần ở đây dùng lời lẽ này ngụy biện cho hành vi vi phạm luân thường của ngươi."

Tử Huyền cũng không vì sự tức giận của hoàng đế mà lo sợ, ngược lại vẫn thong dong nói "hoàng nhi không dám, hoàng nhi chỉ là muốn nói những gì trong lòng nghĩ."

"Hảo..hảo...trẫm thật muốn nghe cho rõ ngươi đang nghĩ gì. Nói."

"Phụ hoàng, xin hỏi người cái gì là gọi luân thường đạo lý? Chẳng phải những thứ đó cũng là do thế nhân tự mình đặt. Nếu như đã đặt được, lại làm sao không thể phá? Huống hồ, cái gọi là đạo lý mà mọi người thường treo trên miệng có mấy cái đúng. Cái gì mà nữ nhân không cần học nhiều, chỉ cần ở nhà hầu chồng dạy con là đủ, còn nữa tại sao nam nhân có thể có tam thê tứ thϊếp mà nữ nhân lại phải thủ tiết thờ chồng. Những thứ đạo lý này bất quá là ngụy biện, dùng để trói buộc người phụ nữ, khiến họ phải phục tùng cái gọi là chế độ nam tôn nữ ti. Đừng nói chuyện này, nói đến chuyện của nhi thần, nhi thần cả gan hỏi phụ hoàng trên đời này ai đặt ra đạo lý rằng nữ nhân chỉ có thể yêu nam nhân? Ái tình thật sự thì cần gì phải phân biệt người đó giàu hay nghèo, cần gì quan tâm đến tuổi tác của người đó, càng không cần biết người đó là nam hay nữ. Chỉ nguyện một lòng cùng người đó chấp tử chi thủ dữ tử giai lão." Mỗi lời Tử Huyền nói đều như trảm đinh tiệt thiết, khiến Tử Thiên không khỏi động dung.

"Huyền nhi, trời sinh âm dương kết hợp vốn dĩ là luân thường. Ngươi hà gì cố chấp như vậy?" Tử

Thiên thấy Tử Huyền cố chấp như vậy vừa yêu thương lại vừa tức giận.

"Phụ hoàng, hoàng nhi đời này trừ Dạ Y Tình ra, tuyệt không cưới người thứ hai."

"Ngươi...ai....có lẽ trẫm già rồi" Tử Thiên hoàng đế biết Tử Huyền ý đã quyết chỉ có thể lặng lẽ thở dài.

"Phụ hoàng..." Tử Huyền hai mắt đỏ ửng, đau lòng ôm lấy Tử Thiên, nàng biết hắn hiện tại là như thế nào đau lòng. Trên đời này có phụ mẫu nào mà không thương con, có phụ mẫu nào lại nhẫn tâm nhìn hài tử của mình đi vào con đường vạn kiếp bất phục, mà chính mình lại vô pháp ngăn cản.

Tử Thiên không nói chỉ lặng lẽ ôm lấy nữ nhi của chính mình, nhìn thân ảnh của Tử Huyền, hắn lại đau đớn nghĩ đến Vân nhi của hắn, hắn làm sao nỡ trách móc nàng đây.

"Huyền nhi, ta không phản đối nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ chấp nhận. Vì vậy, con tốt nhất là giải quyết cho tốt đi, việc ta ban hôn cho Dạ Y Tình cùng Phong nhi là sự thật, quân vô hí ngôn, ngày mai thượng triều nếu con có thể danh chính ngôn thuận bác bỏ hôn sự này thì tốt. Còn nếu không..." hoàng đế trong lòng sớm đã tính rõ ràng, đây là biện pháp tốt nhất.

"Dạ phụ hoàng, hoàng nhi đã hiểu. Nhưng hoàng nhi thỉnh cầu xin phụ hoàng một chuyện." Tử Huyền quỳ gối trước mặt Tử Thiên hoàng đế nói.

"Chuyện gì?"

"Nhi thần kính xin phụ hoàng bảo vệ Tình nhi thật tốt."

"Hừ, xem ra con đã tính rất kỹ rồi nhỉ. Ngươi sợ trẫm có thể đối với Dạ Y Tình bất lợi, lại sợ Phong nhi có ý đồ với nàng cho nên mới ra thỉnh cầu này? Nhằm trẫm không thể bội ước mà hạ sát thủ, càng không để Phong nhi tổn thương đến Dạ Y Tình. Huyền nhi a Huyền nhi, xem ra nữ nhi của trẫm đã trưởng thành rồi, biết tính kế cả trẫm." Tử Thiên tức giận trừng mắt nhìn Tử Huyền.

"Phụ hoàng, hoàng nhi không hề nghĩ sẽ tính kế người. Nhi thần chỉ muốn người giúp nhi thần hộ Tình nhi bình an." Tử Huyền chân thành nói.

"Hừ. Chuyện này trẫm sẽ suy nghĩ, ngươi về đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi thêm phút giây nào nữa. Ngươi làm trẫm quá thất vọng." Tử Thiên hoàng đế xoay lưng về phía Tử Huyền, phất tay đuổi Tử Huyền đi.

Tử Huyền tự biết chuyện này không phải chỉ một hai câu là có thể giải quyết. Đành cáo lui, trở ra ngoài.

Tử Thiên cũng không xoay người lại, mà nhìn chằm chằm vào bức mỹ nhân đồ. Người trong tranh xinh đẹp tựa cửu thiên tiên nữ, ánh mắt dịu dàng mà ôn nhu như nước, tóc dài như ba ngàn sợi tơ đan lại, thanh y nhẹ nhàng mà toát tục, xung quanh nàng khung cảnh thiên nhiên núi rừng bừng bừng sức sống. Nữ nhân trong tranh không ai khác chính là mẫu thân của Tử Huyền, Vân phi, cũng là nữ nhân mà Tử Thiên ngày đêm nhung nhớ nhưng vĩnh viễn không thể gặp lại.

"Vân nhi, ta thật hy vọng quyết định hôm nay của ta là đúng..." hoàng đế ánh mắt mông lung nhìn về phía nữ nhân trong tranh mà lẩm bẩm.