"Hoàng huynh, chuyện hôn sự của Phong nhi huynh đã nghĩ kỹ chưa?"
"Cái ta thiếu Phong nhi thật sự rất nhiều, cho nên hắn thành thân với người mà hắn thích thì dù bất luận là cái gì thân phận ta đều không phản đối. Huống hồ gì, Dạ Y Tình lại là nữ nhi của Dạ Thuấn Vũ."
"Hoàng huynh, ta vừa nhận được tin, Phong nhi bên ngoài còn nữ nhân khác."
"Hửm? Không thể nào, Phong nhi nói với ta hắn chỉ một lòng yêu thích Dạ Y Tình. Làm sao có thể có nữ nhân khác bên ngoài." Tử Thiên nhíu mày, phủ nhận lời nói của Tử Vân.
"Tin ta nhận rất chính xác, nữ nhân kia là nữ nhi đã thất lạc nhiều năm của Diệp đô đốc. Gọi Diệp Như Yên, là một mỹ nhân đang ngụ tại Liên Vân biệt viện. Nơi này là nơi Phong nhi thường lui tới nhất trong thời gian vừa qua." Tử Vân nói liền một mạch, không hề đứt quãng.
"Hoàng đệ, ngươi điều tra Phong nhi kỹ đến vậy sao" Tử Thiên hoàng đế nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tử Vân.
"Hoàng huynh, huynh cũng hiểu tính cách của đệ. Không phải khi không đệ cùng huynh nói chuyện này. Thật ra đây là lời Huyền nhi muốn nói. Bởi vì, Huyền nhi cũng có tình cảm đối với vị Dạ tiểu thư." Tử Vân rất là bình thản nhấp trà nói.
"Huyền nhi...làm sao có thể" Tử Thiên thật không tin vào lỗ tai của mình. Nếu người khác nói, hắn có thể cho rằng người đó hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng người nói lại là Tử Vân, hoàng đệ của hắn, Tử Vân từ nhỏ đến lớn tuyệt không nói dối hắn, cho nên chuyện này chắc chắn là thật. Xem ra hắn phải hỏi Tử Huyền cho rõ ràng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Huyền, nơi này thật đẹp, muội thật thích." Dạ Y Tình nằm trong lòng Tử Huyền nỉ non.
Tử Huyền yêu thương vuốt tóc Dạ Y Tình mỉm cười "nếu muội thích, khi nào rảnh rỗi, ta lại tiếp tục cùng muội đến nơi này."
"Ừm..." Dạ Y Tình nghe Tử Huyền nói vậy lòng ngọt ngào dâng tràn nhưng nhanh chóng lại thay thế bằng âu lo.
"Làm sao vậy?" Tử Huyền thấy bảo bối đột nhiên ưu sầu, liền nhỏ nhẹ hỏi.
"Chúng ta...có thể sao? Không lâu nữa, muội... muội phải cùng...cùng..." chưa nói hết câu thì Dạ Y Tình đã nghẹn ngào nước mắt.
Tử Huyền nhìn người yêu rơi lệ mà lòng đau đớn khôn cùng, ôn nhu hôn lên nước mắt nàng.
Dạ Y Tình cảm nhận hơi ấp trên mặt, càng siết chặt lấy Tử Huyền, lệ rơi cũng ngày càng nhiều.
"Bảo bối đừng khóc, ta sẽ đau lòng. Nàng yên tâm, mọi chuyện đã ổn thoả, Tử Phong hắn vĩnh viễn đừng mơ có được nàng. Bởi vì nàng, suốt đời suốt kiếp chỉ có thể là của một mình Tử Huyền ta."
"Huyền, híc...híc...là thật sao?" Dạ Y Tình hai mắt tròn xoe còn ẩn ẩn nước mắt nhìn Tử Huyền hỏi.
Tử Huyền yêu thương nhéo mũi nàng "ngốc, nàng là nương tử của ta nha. Trên đời này cũng chỉ có ta mới có thể mới xứng đôi với nàng."
Dạ Y Tình nghe lời nói của Tử Huyền, mặt ửng đỏ, ghét bỏ đẩy Tử Huyền ra bỉu môi "ai nói sẽ nhận lời làm nương tử của ngươi."
Tử Huyền nhếch môi, đi đến ôm lấy Dạ Y Tình, vô lại nói "tiểu nương tử, nàng không phải của ta thì là của ai a."
"Chán ghét, ngươi khi nào thì xấu như vậy." Dạ Y Tình giả bộ tức giận đấm nhẹ lên người Tử Huyền.
"Nương tử, vi phu sẽ cho nàng biết cái còn vô lại hơn" vừa dứt lời đã bá đạo đặt môi lên môi Dạ Y Tình hôn. Dạ Y Tình tức giận trừng mắt nhìn kẻ ức hϊếp mình, nhất quyết không chịu hé răng, Tử Huyền cũng không phiền nhiễu, nhẹ nhàng cắn môi Dạ Y Tình "ưʍ..." Dạ Y Tình bị cắn buộc hé môi ra, lưỡi Tử Huyền cũng nhân cơ hội đó mà tiến vào. Dạ Y Tình không còn cách nào khác đành phải phối hợp với thái tử điện hạ, hai cái lưỡi như hai con rắn, trơn tuột quấn quýt lấy nhau. Nụ hôn được kéo dài đến khi Dạ Y Tình mặt đỏ ửng, đẩy Tử Huyền ra thở hổn hển.
Tử Huyền thấy Dạ Y Tình như vậy, biết chuyện này là lỗi của mình, áy náy ôm lấy Dạ Y Tình "Tình nhi, ta yêu nàng."
Dạ Y Tình cũng không phản kháng, mặc cho Tử Huyền ôm lấy mình "ta biết, ta cũng yêu huynh."
Tử Huyền nghe Dạ Y Tình đối với chính mình nói lời yêu thương lòng sung sướиɠ không nói nên lời chỉ là sung sướиɠ qua đi để lại sầu bi vô hạn.
"Tình nhi, nàng biết không, người nàng yêu không giống như nàng nghĩ vậy. Người nàng đang nói tiếng yêu đây, là một nữ nhân, là kẻ ác quỷ hai tay đầy máu tanh, là kẻ tiểu nhân hèn hạ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của chính mình. Có phải hay không ta đã sai rồi khi ích kỷ giữ lấy nàng trong vòng tay của một tên quỷ dữ như ta. Ta thật sợ, ta sợ sẽ vấy bẩn sự thuần khiết của nàng, thậm chí ngay tại lúc này khi ta ôm nàng vào lòng, ta vẫn sợ, sợ rằng khi nàng biết được những chuyện ta đã làm sẽ kinh sợ, sẽ xa lánh một kẻ tội đồ như ta."