Xa xa, có hai nam tử ăn mặc sang trọng đang đi đến Vãng Lai khách điếm ở phía trước.
Một người mặc bạch y, gương mặt tuấn lãng, tà mị đang cầm chiết phiến (quạt) trong tay phe phẩy làm tăng thêm vẻ phong nhã khiến người người say mê.
Người còn lại mặt hắc y, không anh tuấn như người kia nhưng cũng rất khôi ngô, hắn như tùy tùng đi theo sau người mặc bạch y.
Hai người này không ai khác chính là Tử Huyền cùng Lôi Bình.
Tử Huyền mặc bạch y, khuôn mặt lãnh đạm đi vào Vãng Lai khách điếm, Lôi Bình im lặng theo sau.
"Hai vị khách quan, các vị cần gì?" tiểu nhị là người khôn khéo. Thấy hai người Tử Huyền ăn mặc sang trọng tự nhiên tiếp đón ân cần.
"Chúng ta đến tìm người, ngươi dẫn chúng ta lên lầu của Triệu cô nương?" Lôi Bình vừa nói vừa lấy ra thỏi bạc đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị nhận được bạc vui mừng hớn hở dẫn hai người Tử Huyền lên lầu.
Đến trước cửa phòng Triệu Như Yên, đợi tiểu nhị lui ra. Lôi Bình liền gõ vào cửa ba cái giống như ám hiệu.
Bên trong một giọng nói nhẹ nhàng, thanh thúy vang lên "vào đi."
Lôi Bình mở cửa ra nhường Tử Huyền đi trước. Tử Huyền vẫn im lặng đi vào trong, nhìn Triệu Như Yên đang ngồi trên ghế thêu thùa.
"Không nghĩ tới Triệu cô nương cũng có thú vui này?" Tử Huyền mở lời phá vỡ không khí trầm mặc.
"Đại nhân quá khen, tiểu nữ tử chỉ là nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên mới thêu thùa lung tung. Mong đại nhân đừng chê cười là tốt." Triệu Như Yên mị hoặc nhìn Tử Huyền cười.
Tử Huyền nhìn yêu nghiệp trước mặt hít một hơi lãnh khí, mày liễu nhíu lại thầm nghĩ "nữ nhân này quá mức câu nhân, chả trách hoàng huynh lại sa vào lưới tình của ả. Để lại ả bên người chỉ sợ như con dao hai lưỡi, có thể gϊếŧ người cũng có thể tổn thương chính mình. Quá mức nguy hiểm."
Triệu Như Yên từ nhỏ đã học được khả năng sát ngôn quan sắc tự nhiên cũng phần nào đoán được suy nghĩ của Tử Huyền, nàng lập tức quỳ xuống nói "đại nhân yên tâm, Yên nhi được ngài cứu ra tự nhiên là người của ngài, Yên nhi tuyệt đối trung thành với một mình ngài, tuyệt không hai lòng."
Tử Huyền gật đầu nói "ta hiện tại là chủ tử của ngươi. Tất nhiên, ta tuyệt đối tin tưởng lòng trung thành của ngươi. Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, ta cũng không dấu ngươi, thân phận thật sự của ta là thái tử. Mục tiêu mà ta hướng đến chính là tiêu diệt đại hoàng tử."
Triệu Như Yên chấn kinh, nàng cũng đã từng nghĩ tới thân phận thật sự của vị đại nhân thần bí này. Nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ đến người này cư nhiên lại là thái tử đương triều. Nàng càng không nghĩ tới người này lại tín nhiệm mình như vậy, trong lòng có chút xúc động muốn khóc.
"Như Yên, ngươi hiện tại là người của ta, cho nên những kẻ trước đây khiến ngươi chịu ủy khuất ta đã cho người khiến chúng phải trả giá."
Tử Huyền vừa nói vừa xoa đầu Triệu Như Yên tựa như huynh trưởng xoa đầu muội muội khiến Triệu Như Yên bật khóc.
Lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, nàng trước đây bị người đối xử so với heo chó cũng không bằng. Nàng căm phẫn, muốn gϊếŧ hết tất cả những kẻ khiến cho mình đau khổ nhưng trời nào toại lòng người, nàng thân nữ nhi yếu đuối không thể làm gì được. Nhưng hiện tại người này, thái tử điện hạ đương triều đứng trước mặt nàng, người cho nàng cuộc sống thứ hai, giúp nàng trả thù, cho nàng tia ấm áp của tình thân.
Triệu Như Yên trong lòng thề "thề bảo hộ người này suốt đời, dù cho hy sinh hết thảy đều xứng đáng."
Tử Huyền mỉm cười, nàng biết đã thành công thu phục Triệu Như Yên, con cờ quan trọng nhất trong ván cờ với Tử Phong. Hiện tại, kế hoạch chính thức bắt đầu.