Chương 35
Phạm Hương thức dậy thấy đầu mình nhức như búa bổ, cô đưa tay xoa xoa thái dương của mình. Nhìn sang phía bên cạnh, cô thấy em đang nằm ngủ ở đó. Cô hốt hoảng mở to mắt, giọng lắp bắp- Lan..Khuê ?
Lan Khuê bị tiếng động làm cho thức giấc, cô nheo mắt nhìn chị.
- Chị dậy rồi sao ? - cô hỏi
- Lan Khuê, thật sự là em ? - cô vẫn không tin vào mắt mình là em đã trở về
- Uhm, em đây
Phạm Hương vui mừng ôm chầm lấy em, vùi đầu vào hõm cổ mà hít hà mùi hương quen thuộc. Bàn tay vô thức ôm chặt em hơn như thể chỉ cần nới lỏng một chút em sẽ lại biết mất. Cô thì thầm vào tai Lan Khuê
- Những ngày này thật sự rất nhớ em ! Em về rồi thì đừng đi nữa có được không.
Lan Khuê đẩy nhẹ chị ra, đưa mặt mình đối diện với chị. Hai tay cô áp lên hai má chị rồi nói
- Em sẽ không đi đâu nữa, em về với chị rồi
- Lan Khuê, ngày hôm đó tôi không hề ôm cô ta. Cô ta bày mưu chia rẽ em và tôi. - cô giải thích
- em biết mọi chuyện rồi mà ! - Lan Khuê dịu dàng nói
- Em tha thứ cho tôi có được không. Em đánh chửi gì tôi cũng được, đừng rời xa tôi. Xin em..đừng biến mất như vậy, tôi không tìm được em tôi sẽ phát điên lên mất. Tôi xin em
Lan Khuê nhìn chị. Ánh mắt của chị chứa đầy sự chân thành nhưng cũng bi thương mà chỉ có cô mới nhận thấy được. Cô thấy giọt nước mắt chị rơi, lần đầu tiên cô thấy chị khóc. Cô đưa tay lau những giọt nước mắt đó, hôn nhẹ lên môi chị
- Em không giận chị nữa cũng sẽ không bỏ chị đi nữa. Đừng khóc có được không ? Em sẽ đau lòng - giọng cô nghèn nghẹn
Cả hai nằm đối diện nhìn nhau. Đã bao lâu rồi, Phạm Hương cô không được ngắm gương mặt này rồi. Từng đường nét trên mặt em cô đều nhớ rõ, cho dù có chết cô vẫn sẽ không quên. Cô đưa tay xoa má em hỏi
- Còn đau không ?
Lan Khuê nắm lấy tay chị, mỉm cười nói
- Đau..rất đau. Nhưng em đau ở đây này - cô chỉ tay vào ngực trái mình
Phạm Hương xót xa nhìn em. Tim cô quặn đau như bị ai bóp chặt
- Tôi xin lỗi. Đêm đó tôi không nên đánh em, chỉ vì phút nóng giận mà tôi không..Khuê Khuê, tôi không muốn làm tổn thương em. Xin lỗi
- Được rồi ! Đừng xin lỗi nữa có được không ? Mọi chuyện qua rồi mà, chúng ta bắt đầu lại có được không ?
Phạm Hương không nói gì, cô chỉ kéo Lan Khuê vào một nụ hôn sâu. Nụ hôn mà hai người đều mong nhớ, nó ngọt ngào nhưng cũng cay đắng như tình yêu của họ. Cô đưa lưỡi tách hàm răng em ra, lùng sục khắp nơi tìm bạn. Hai chiếc lưỡi dây dưa với nhau không rời. Cả hai hôn nhau điên cuồng đến khi môi ai cũng đều sưng tấy lên mới chịu buông.
Hai người nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, chỉ mong sao thời gian ngừng lại ngay tại khoảnh khắc này. Khoảnh khắc mà trái tim của hai người lại cùng nhau đập chung một nhịp, cùng nhau tạo nên một hạnh phúc mới.
- Vào tắm thôi ! Người chị hôi lắm rồi đấy - Lan Khuê giả bộ bịt mũi, đẩy chị ra rồi chạy vào trong vệ sinh
- Em dám nói tôi hôi sao ? Coi tôi chừng trị em ra sao ? - Cô quăng chăn sang một bên chạy theo Lan Khuê
- AAA ! Chị buông em ra.. nhột mà.. hahahaha
- Mèo con, tôi tắm cho em !!!
Cả hai đùa giỡn gần một tiếng mới bước ra. Cô giúp em thay đồ rồi cũng thay cho mình. Hôm nay Lan Khuê mặc một chiếc đầm trễ vai màu hồng phấn, để lộ tấm lưng trắng nõn nà, nhìn cô trong thật đáng yêu và khả ái.
Phạm Hương đi đến bên cạnh, hôn lên tấm lưng trần đó. Vòng hai tay ra trước ôm eo em, tựa cầm lên vai em
- Nhìn em rất đáng yêu !! - ánh mắt ôn nhu nhìn em trong gương, giọng nói trầm ấm thổi vào tai em
Lan Khuê cười cười rồi quay lại đối diện chị. Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi cho chị, nhìn chị mặc áo mình mua hôm trước nên trong lòng có chút gì đó vui vui. Hai cặp má phúng phính của chị làm cô nhớ lại cảnh tối hôm qua khi chị say rượu, hai má chị ửng đỏ nhìn rất giống một đứa trẻ
- hôm qua khi chị say nhìn chị rất đáng yêu ! - cô nói
- Tôi không đáng yêu, mà là quyến rũ - Phạm Hương tự tin hất mặt lên
Lan Khuê bật cười vì hành động của chị
- Em cười gì ?
- Chị tự tin nhỉ ? - cô vòng tay quanh cổ chị, nghiêng đầu mỉm cười.
Nụ cười đó lại một lần nữa hút hồn Phạm Hương. Cô cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh đó
- Khuê Khuê, em nói cho tôi biết đây không phải là mơ đi ! - cô vẫn chưa tin tất cả mọi chuyện đang diễn ra là thật, kể cả người con gái của cô đang đứng trước mặt cô đây
- Đương nhiên là thật rồi, đồ ngốc ? - cô bẹo má chị
- Em nói ai là đồ ngốc cơ ? IQ của tôi cao hơn em đấy nhé ! " anh đi so sánh IQ của mình với chị nhà luôn à, nhận em một lạy"
- Ý chị nói em ngốc hơn chị sao. Họ Phạm chết tiệt, mau đi ăn thôi em đói rồi - cô giận dỗi dậm chân rầm rầm xuống sàn rồi đi ra ngoài
Phạm Hương bật cười, vội chạy theo để xin lỗi.Nếu còn để em dậm chân như thế nữa chắc cô phải tốn tiền mà xây lại ngôi nhà khác mất.